"Trần Hạo, bản tôn không đến xin ngươi mà là cảnh cáo ngươi." Mỗi câu mỗi chữ của thiếu niên đều cho thấy thái độ của y.
Trần Hạo mỉm cười: "Yên nào yên nào, ta hiểu mà, vì mặt mũi cả. Tiểu vương gai yên tâm, ngươi lặng lẽ đến xin ta chuyện này, ta nhất định sẽ giữ kín, ai cũng không biết, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao ngay cả ban ngành liên quan ngươi cũng không để vào mắt, đánh thì đánh. Mà ngươi còn cho ta mặt mũi nhưu thế, dĩ nhiên ta phải có qua có lại rồi."
Thiếu niên im lặng, nhìn chằm chằm Trần Hạo, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.
Gà trống và mèo đen càng cảnh giác hơn, chúng nó nhìn chằm chằm thiếu niên nhưng không ai nhúc nhích.
Mặc dù tận mắt nhìn thấy thiếu niên nhưng bọn chúng không cảm giác được sự tồn tại của y, y giống như hư vô vậy, loại cảm giác này đặc biệt khó chịu khiến chúng nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, thiếu niên cất tiếng: "Ngươi biết hiện tại bản tôn chỉ là hóa thân hư ảo, không thể làm gì ngươi."
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi là chân thân, hoặc là hóa thân ngoài thân thì ta cam đoan hai ta không thể nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác khi gặp mặt thế này mà vừa gặp mặt đã đánh nhau. Lần trước ta phá hóa thân của người, ngươi tức giận thực sự, có thể tha cho ta à?"
Thiếu niên nói: "Tức giận có khả năng chỉ là ảo tưởng, dù sao bản tôn biết sau lưng ngươi có người, cũng chưa hẳn không có khả năng là cố ý chọc giận để thăm dò."
Trần Hạo bĩu môi: "Tào lao, đến cấp bậc này của ngươi, thăm dò cũng chẳng được gì, trực tiếp chơi chết cũng gọi là thăm dò, cần gì phải che giấu chứ. Đây không phải là cách mà ngươi sẽ làm."
"Vậy còn ngươi? Bản tôn có khả năng điều người đến đối phó ngươi không?” Thiếu niên nhìn Trần Hạo, giọng điệu thay đổi đến khó lòng phán đoán.
Trần Hạo cười: "Không có."
Thiếu niên nói: "Sao ngươi lại chắc chắn thế?"
Trần Hạo quả quyết đáp: "Bởi vì mấy cô gái kia. Tiểu vương gia à, ngươi xem thường nhân tộc, thực lực của chúng ta không quá mạnh mẽ nhưng sở dĩ có thể trở thành chúa tể của thế giới này vì chúng ta có trí tuệ. Ta không tính là thông minh nhưng từ lúc tiểu vương gia hiện thân ta đã nhìn ra rất nhiều điều."
Thiếu niên bảo: "Nói ta nghe thử chút."
Trần Hạo nói: "Mấy cô gái này có liên quan đến ngươi, e rằng không chỉ đơn giản là có thể giúp ngươi giải thoát phong ấn, các cô ấy khửng định còn có bí mật khác. Ngươi không cho phép người ngoài nhúng tay hoặc là là không tin người khác. Một khi có người cố ý nắm giữ, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt đối với ngươi. Cho nên ngươi không cố gắng sắp xếp người bảo vệ ở chỗ mấy cô gái này, mà sợ xuất hiện của ta khiến ngươi phát giác nên cố ý hiện thân. Tiểu vương gia, mục đích của ngươi không đơn thuần đâu nha, ngươi cố ý để ta biết, nhưng ta không rõ, ngươi đang lo lắng ta đối phó với mấy cô gái đó hay lo lắng ta không đối phó họ?"
Thiếu niên nhìn Trần Hạo thật sâu, sau đó đột nhiên cười: "Ngươi thông minh thật Trần Hạo à. Bản tôn và ngươi không có thù oán, hơn nữa người ngươi có khí vận lớn, cũng có tư cách kết giao với bản tôn. Nếu ngươi bằng lòng cùng bản tôn biến chiến tranh thành tơ lụa, tương lai bản tôn có thể giúp ngươi, thoát li thế giới này, thấy được vạn hóa mỹ lệ mà ngươi không thể nào tưởng tượng được. Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Hạo cười: "Ngươi nhìn xem, giọng điệu của người đều cao cao tại thượng, kết giao với ngươi chẳng khác nào được ban ân. Tiểu vương gia à, ta xin nói một câu không khách sao, ngươi có bệnh đó, được rất nhiều người ninh nọt, làm màu quen rồi cho nên cảm thấy người khác nịnh bợ ngươi là điều hiển nhiên. Thế nhưng, một nhân vật nhỏ của nhân tộc như ta có lẽ chênh lệch rất lớn với ngươi, nhưng so với đại lão sau lưng ta ngươi tính là cái gì? Nhân tộc có một câu thế này, ta tặng cho ngươi: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(*).”
(*)Tương đương với câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Thiếu niên cười ha ha: "Thú vị lắm, có phải ngươi còn muốn nói “ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo” không? Ha ha, lời nói của ngươi mới thực sự là tự đại? Đại đạo là gì? Ta không sợ nói cho ngươi biết, mặc dù sau lưng ngươi thực sự có người khiến bản tôn phải kiêng kị nhưng nó là nó, ngươi là ngươi. Tưởng rằng có chỗ dựa lợi hại thì ngươi có thể diễu võ dương oai thế hả? Cho dù ngươi có khí vận lớn thì cũng chỉ là khí vận của mỗi thế giới này thôi, cuối cùng nó cũng có cực hạn, mà ta biết cực hạn của thế giới này là tiên thiên, sau tiên thiên ngươi tính đi đường nào? Cho dù tiến vào thế giới khác, tiếp tục cầu đạo nhưng ngươi có biết sau tiên thiên gian nan cỡ nào không, không có thêm khí vận của bản giới ngươi có thể đi được bao xa?"
Nói đến đây, thiếu niên nhìn Trần Hạo, chân thành bảo: "Cho dù ngươi là một người giỏi giang đi nữa, nhưng ở trước mặt người thành công chân chính thì nên khiêm tốn một chút. Bởi vì không thành công và thành công có khoảng cách. Dùng lời của nhân tộc mà nói, tầm mắt đã hạn chế suy nghĩ của ngươi, đứng ở chân núi nhìn xung quanh và đứng trên đỉnh núi nhìn thiên hạ là hai cảnh giới khác nhau. Ngươi không đạt tới mà nói ra vậy chính là tự đại."
Trần Hạo nói: "Đạo lý đấy ta hiểu, nhưng ta không rõ nó có liên quan tí gì đến chuyện của chúng ta bây giờ không? Chẳng lẽ ngươi hiện thân để nói nhảm với ta như vậy?"
Thiếu niên nói: "Bản tôn cần sự hỗ trợ của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp bản tôn thoát khỏi phong ấn."
Trần Hạo cười: "Ta biết mà, ngươi đến có mục đích, có gì cứ nói thằng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy, chưa chắc ta đã từ chối ngươi."
Ánh mắt thiếu niên sáng lên: "Ngươi bằng lòng giúp bản tôn?"
Trần Hạo xoa xoa ngón tay cái với ngón tay trỏ, nhìn thiếu niên với ánh mắt sâu xa.
Thiếu niên nhíu mày: "Ý gì đây?"
Trần Hạo nói: "Ngươi cho ta chỗ tốt gì, không có lợi ích thì giúp ngươi thoát ra cái trứng ấy, đây là một chuyện rất tốn công tốn sức, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm không công?"
Thiếu niên nhìn Trần Hạo thật sâu rồi bảo: "Chỗ tốt đương nhiên có, chỉ cần là thứ bản tôn có, ngươi muốn gì cũng được."
Trần Hạo cười hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Thiếu niên nói: "Bản tôn chưa bao giờ có nói sạo."
Trần Hạo bảo: "Điều ta muốn rất đơn giản, ngươi tự sát đi."
Thiếu niên: "..."
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta tin tưởng dạng đại lão như ngươi dù có tự sát cũng có biện pháp sống lại đúng không. Hơn nữa yêu cầu của ta rất đơn giản, sau khi ngươi tự sát, linh hồn xuất khiếu, sau đó xin ta hỗ trợ, chỉ cần ngươi thật lòng và đại lão trên đầu ta tỏ vẻ không sao, lợi ích đầy đủ, cứu ngươi ra ổn thỏa, ai cũng không ngăn cản được ta." Trần Hạo chân thành nói.
Thiếu niên nhìn Trần Hạo, nhất thời không phản bác được.
Linh hồn xin giúp đỡ? Đạo lý gì đây? Có nguyên nhân gì?
Nhìn vẻ mặt của Trần Hạo không giống đang nói dối lắm. Tự sát thật hả? Hoàng đường quá rồi!
"Sao thế? Không bằng lòng à? Xem ra ngươi không tín nhiệm ta, đãvậy thì còn đến cầu xin ta làm gì." Trần Hạo bĩu môi nói.
Thiếu niên nhìn Trần Hạo, đang định nói gì thì ánh mắt đột nhiên khẽ động, cười bảo: "Ta không từ chối, song việc này phải cho ta suy nghĩ một chút rồi lại tìm đạo hữu. Hiện tai tiểu đạo hữu nên giải quyết vấn đề của mình thì tốt hơn."
Bóng dáng thiếu niên mờ dần, biến mất không thấy tăm hơi.
Trần Hạo sững sờ, sau đó cũng cảm giác được gì đó, hắn ngưng thần một lát, dở khóc dở cười nhìn về phía gà trống.
"Ngươi chọc đến phiền toái thì tự mình giải quyết đi."
Trần Hạo vươn vai, trở về giường.