Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 720 - Chương 721: Vui Mừng Bất Ngờ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 721: Vui mừng bất ngờ

Gà trống đang cảnh giác vương gia, đột nhiên thoáng cái thay đổi, có chút không phản ứng kịp.

Sau đó, nó và mèo đen đều hiện ra, ở bên ngoài khách sạn, một nhóm người tới, làm loạn ồn ào, xem ra kẻ đến không có ý tốt.

Cơ thể biến thành đại hán, gà trống khởi động cơ thể một chút, hỏi: "Hạo ca, có yêu cầu gì không?"

Trần Hạo nằm ở trên giường, cũng không quay đầu lại nói: "Chớ quấy rầy ta nghỉ ngơi."

Gà trống nhếch miệng cười một tiếng: "Được rồi." Nói xong, nó rời khỏi phòng.

Mèo đen thì nhảy lên giường, chui vào chăn, gối đầu mèo lên bụng Trần Hạo, chớp mắt nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo theo thói quen vuốt mèo đen, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, vừa rồi tên kia không có chút uy hiếp gì với chúng ta cả, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện, khẳng định có mục đích gì đó, ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút."

Mèo đen meo ô một tiếng, duỗi chân trước ra, nhẹ nhàng cào trước ngực Trần Hạo, như đang trấn an.

Lúc này, lầu một của khách sạn, đã bị một đám người trẻ tay cầm côn sắt bao vây.

Bảo vệ của khách sạn ra ngăn cản, lại bị mấy người dã man trực tiếp đánh lui, vung gậy lên liền nện xuống, đánh đến họ kêu thảm cầu xin buông tha.

Sau đó, đám người trẻ tuổi đi tới trước lễ tân, miêu tả hình dáng của gà trống lúc biến hình, hỏi phòng ở.

Hứa Thanh ở quầy lễ tân hơi run rẩy, lúc đang do dự nên làm thế nào, một giọng nói truyền đến.

"Các người tìm ông đây à?"

Giọng điệu hơi uể oải, nhưng lại truyền tới tai mỗi người một cách rõ ràng.

Trong đám người trẻ tuổi đang hỏi thăm, có một người tóc đỏ hai mắt lập tức đỏ lên, giận dữ hét: "Chính là hắn, đánh cho ta, đánh mạnh vào."

Người trẻ tuổi này, chính là một trong những người bị gà trống uy hiếp cởi đồ chạy vòng vòng.

Nghe thấy lời hắn ta, đám người trẻ tuổi lập tức cùng nhau tiến lên.

Gà trống dữ tợn cười một tiếng: "Mấy ngày nay không hoạt động gân cốt, các người tới đúng lúc lắm."

Nói xong, gà trống không lùi mà tiến tới, giang hai tay ra, sói đi tới chỗ bầy dê.

Một phút sau, gà trống khinh thường nhìn một đám người trẻ tứ chi vặn vẹo dưới đất, đau đớn đến ngất đi, giễu cợt nói: "Tuổi còn trẻ không lo học, làm mấy thứ này có tác dụng gì, hôm nay phế hết các người, về sau làm người thành thật đi."

Nói xong, gà trống nhìn về phía tên tóc đỏ dẫn người tới bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

"Thế nào, còn muốn gọi điện thoại kêu người tới hay không, ta có thể chờ."

Tóc đỏ vội vàng lắc đầu: "Không dám không dám, đại ca, ta biết sai rồi, cút ngay đây."

Hắn ta run rẩy muốn đứng lên.

Giọng nói gà trống truyền đến: "Ta cho người đi sao?"

Tóc đỏ cứng đờ, đầy mặt sợ hãi nhìn gà trống.

Nói thật, trong đám người chạy trần truồng, chỉ hắn ta tới trả thù, không phải bởi vì hắn ta có thực lực nhất, mà bởi vì hắn ta đần độn nhất, sĩ diện nhất.

Đầu năm nay, người có chống lưng, có gia giáo, sẽ không ngu ngốc như vậy.

Cho dù người lớn thuộc chính trị, hay là thương nghiệp, trời sinh đã hưởng thụ nhiều hơn người bình thường, cũng tiếp xúc nhiều, cho dù thời gian chơi đùa có chút phóng túng, nhưng bị dạy dỗ xong, cũng sẽ không tùy tiện làm ẩu.

Tóc đỏ tới đây, là bởi vì từ nhỏ đã trải qua hoàn cảnh như thế, cha là một thằng khốn, hắn ta cũng không phải loại tốt đẹp gì, từ nhỏ đã ngang ngược, khi còn bé bị ăn hiếp, không báo thù sẽ không bỏ qua, dần dần, người đắc tội hắn ta, sẽ không sống yên ổn.

Vốn bị cha cưỡng ép, trà trộn vào một đám công tử khó chơi, đã khá là khó chịu, kết quả lúc đang chơi, còn bị người ta ép cởi trần chạy.

Mặc dù lúc ấy bị dọa, nhưng khi cơ thể được tự do, lập tức liền tập hợp đàn em, tới báo thù.

Nhưng tóc đỏ hoàn toàn không nghĩ tới, hắn ta ngang ngược, lại đụng phải một tên còn hung tàn hơn.

Cho dù trước kia đánh người đến đầu rơi máu chảy, nhìn dọa người, nhưng tóc đỏ đều có chừng mực, tuyệt đối sẽ không lấy mạng người, thậm chí đánh cho bị tàn tật cũng rất ít.

Mà người trước mắt, không chỉ là kẻ bạo lực, xuống tay cũng rất độc ác, mỗi người đều bị bẻ tay hoặc gãy chân, thậm chí bị gãy xương, đây là đánh đến nỗi khiến người ta không thể tự gánh vác sinh hoạt!

Cách này còn không bằng giết đi sẽ thoải mái hơn!

Đáng sợ, thật là đáng sợ, trong lòng tóc đỏ cực kì hối hận vì đến báo thủ.

Gà trống trên dưới dò xét tóc đỏ, biểu cảm trên mặt ngày càng kì quái, khiến sắc mặt tóc đỏ ngày càng trắng bệch.

Cuối cùng, gà trống mở miệng: "Trước đó không chú ý, trên người ngươi lại có oán khí, chậc chậc, ngươi đây coi như là bị liên luỵ, có điều kẻ hại người là người thân của ngươi, cha người ở đâu?"

Tóc đỏ giật nảy mình, mặc dù sợ hãi, vẫn phản bác lại: "Ngươi chớ nói nhảm, cha ta là thương nhân đứng đắn, chưa từng hại người."

Gà trống giống như cười mà không cười nhìn hắn ta, cũng không giải thích, nói thẳng: "Dạng người như ngươi, Hạo ca chắc chắn sẽ thích, chờ một chút a."

Nói xong, gà trống móc điện thoại ra, gọi cho Trần Hạo.

Lúc Trần Hạo đang suy nghĩ động cơ vương gia xuất hiện, cùng với mấy cô bé có vẻ ngoài giống nhau đến cùng có gì đặc biệt, chỉ có 3 người, hay có nhiều hơn, nếu như động tới họ, sẽ có ảnh hưởng gì, thì điện thoại vang lên.

Cầm lấy bắt máy, là gà trống gọi tới, nói tình hình.

Lúc Trần Hạo đang bực bội muốn đổi gió, nói vài câu liền đứng dậy.

Thay xong quần áo, bế mèo đen đi xuống lầu.

Xuống lầu dưới, Trần Hạo nhìn nhưng tên vặn vẹo trên đất, nhíu mày.

Không nghĩ tới gà trống ra tay nặng như vậy, cái này vừa nhìn liền biết, người bị đánh rất khó chữa, sau này chỉ sợ là sống không bằng chết.

Nhưng sau khi nhìn tướng mạo những tên bị đánh xong, Trần Hạo liền không để ý đến.

Trên đời này, ít đi mấy người xấu, luôn là chuyện tốt.

Đi đến trước mặt tóc đỏ, Trần Hạo dò xét từ trên xuống dưới. Đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc, đưa tay bắt một phát từ trên người tóc đỏ, liền kéo một khối ngọc từ trên cổ tóc đỏ xuống.

Ngọc này óng ánh sáng long lanh, phía trên điêu khắc con rồng nhỏ, nhìn liền biết ngọc thượng phẩm, có giá trị liên thành.

Khiến Trần Hạo ngạc nhiên là, trong ngọc này, có một luồng long khí còn sót lại!

Cái gọi là Long khí, chính là vận mệnh của một triều đại, tập kết mà thành, là một thứ không thể nói ra cũng không thể tả được, nhưng vừa cảm nhận liền thấy được lực lượng.

Bản thân lực lượng này không mạnh mẽ gì, nhưng có rất nhiều tác dụng đặc biệt, người biết sử dụng, long khí này sẽ biến thành vũ khí đáng sợ.

Vốn trên người tóc đỏ bị lây dính oán khí, sẽ ảnh hưởng đến hắn ta, nhưng có ngọc long khí này hộ thân, khiến oán khí bị ngăn cách ở ngoài, ảnh hưởng trên người hắn ta đã ít đi rất nhiều.

Có điều, ngọc long khí của tiểu tử này từ đâu mà có? Thứ đồ chơi này ở thời cổ đại, trên cơ bản là đồ vật của Hoàng gia!

Trần Hạo nhìn về phía tóc đỏ.

Không có long khí hộ thân, một luồng oán khí rất nhanh bám lên trên người tóc đỏ, khiến mệnh khí của hắn ta suy yếu đi nhiều, lúc nào cũng có thể không may, thậm chí nguy hiểm tính mạng.

Cái này tất nhiên là oán hận tới cực điểm, mới có thể sinh ra oán khí như vậy.

Mà lại khá là quái dị, Trần Hạo cảm giác được, oán khí trên người tiểu tử này, dường như có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.

Suy nghĩ kỹ một chút, ánh mắt Trần Hạo khẽ thay đổi, vung tay lên, âm hồn bị hắn giấu trong tụ lý càn khôn đã lâu được phóng ra, chính là Vương Chiêu.

Nó vừa ra tới, Trần Hạo liền so sánh hai bên, nháy mắt liền xác nhận, hai loại oán khí, giống nhau, xuất phát từ cùng một nơi.

Nói cách khác, trên người tên tóc đỏ này, có manh mối phụ thân bị mất tích của Vương Chiêu.

Bình Luận (0)
Comment