Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 721 - Chương 722: Vạch Trần

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 722: Vạch trần

Hai hàng đèn đường, sắp hàng chiếu sáng.

Ven đường tỏa mùi nhãn, khoan thai, yên tĩnh.

Ở chỗ ngoặt của con đường là một khu biệt thự nhỏ.

Ngoài cửa lớn biệt thự, tráng lệ, bảo vệ nghiêm ngặt, xe ra vào, nếu không phải xe quen đều bị hỏi thăm kĩ càng.

Lúc này, một cỗ xe thể thao đắt đỏ tới gần, vẫn bị bảo vệ chặn lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lộ ra, chính là tóc đỏ.

"A, là Vũ ca sao, hôm nay ngài về nhà à?" Bảo an nhìn thấy tóc đỏ, vội vàng lộ ra nụ cười nịnh bợ.

"Liên quan gì đến ngươi, mở cửa." Tóc đỏ lạnh lùng mở miệng.

"Mở ngay, ngài đi chậm chút."

Chờ hàng rào phòng vệ nâng lên, xe thể thao lái vào, đi thẳng tới trước một biệt thự.

Đến nơi này, tóc đỏ lạnh lùng trước mặt bảo an, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Ca, chúng ta đến rồi, nhưng mà một tháng ta cũng không về nhà được mấy lần, cha ta có ở nhà không, ta cũng không biết."

Trên ghế lái phụ, Trần Hạo ôm mèo đen, liếc qua biệt thự, mỉm cười nói: "Cha người ở nhà."

Nói xong, Trần Hạo mở cửa xe, xuống xe.

Tóc đỏ nhìn Trần Hạo xuống xe, đột nhiên luống cuống tay chân móc từ trong túi ra thứ gì đó, sau đó ấn một cái, vật kia liền lấp lóe ánh sáng đỏ.

Thấy thế, tóc đỏ thở dài một hơi.

Đột nhiên, âm thanh cục cục vang lên, dọa tóc đỏ nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn lên, lại là một con gà trống lớn màu sắc rực rỡ nhảy ra ngoài, nhìn hắn ta.

"Nhìn gì chứ, lát nữa sẽ nấu mày." Ánh mắt tóc đỏ tàn độc nhìn chằm chằm gà trống lớn, vội vàng đem đồ vật cất lại vào túi lần nữa, sau đó xuống xe.

Gà trống lớn lần thứ hai kêu cục cục, trong ánh mắt của nó tràn đầy trêu tức.

"Ca, mời vào bên trong."

Sau khi xuống xe, tóc đỏ dẫn Trần Hạo đi, tới cửa chính, sau đó gõ cửa mạnh.

Rất nhanh một người đàn ông trung niên mở cửa, nhìn thấy tóc đỏ, lộ ra nụ cười: "Tiểu Vũ gia, ngài về rồi."

Tóc đỏ nói: "Chú Lục, đây là một người bạn của ta, muốn tới tìm cha đàm phán chuyện làm ăn lớn, cha ta có ở nhà không?"

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Vũ gia ở nhà , dựa theo thường lệ, lúc này có lẽ ở trong phòng sách đọc sách, ta đi gọi ông ấy, Tiểu Vũ gia tiếp đãi bạn của ngài thật tốt nhé."

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Tóc đỏ vội vàng dẫn Trần Hạo đến phòng khách ngồi, sau đó ân cần rót nước cho Trần Hạo, cười ha hả nói: "Ca, trước đó đều là hiểu lầm, thương tổn của những người kia, đều tính lên người ta, không cần ca phải lo lắng, chỉ cần ca không so đo với sự lỗ mãng trước đó của ta, đệ đệ đây lấy trà thay rượu, xin lỗi người về những chuyện trước đó."

Trần Hạo cười nói: "Đền tội thì không cần, chỉ là việc nhỏ, ta cũng không thèm để ý, chỉ cần cha người có thứ ta muốn tìm, ta không chỉ không trách tội, còn có thù lao cho người."

Tóc đỏ nói: "Cái này không có vấn đề, nhưng mà ca, ngươi muốn tìm thứ gì, những gì cha ta có ở đây ta đều biết rõ."

Trần Hạo nói: "Tin tức của một người."

Hở!

Tóc đỏ sửng sốt.

"Ồ? Anh bạn này, không biết muốn tìm tin tức của người nào?" Lúc này, một giọng nói vang lên, tiếp lời Trần Hạo, sau đó hai người đi tới.

Một người trong đó là người đàn ông trung niên lúc nãy, một người khác mái tóc đã bạc, cơ thể mập mạp, khuôn mặt được bảo dưỡng khá tốt.

Trần Hạo đứng dậy, nhìn người đàn ông đó nói: "Người ta muốn tìm, tên Vương Khải Toàn, nhũ danh Tam Đan Tử."

Người đàn ông cười nói: "Vậy có thể ngươi đã tìm nhầm người rồi, mặc dù ta làm ăn giao thiệp rộng, nhưng cái tên Vương Khải Toàn này, thật sự rất lạ, chưa từng gặp."

Trần Hạo cảm giác được lúc người đàn ông này nghe đến tên Vương Khải Toàn, tay hơi gồng lên, cười nói: "Người chắc chắn chưa từng gặp? Ta đã tới tìm ngươi, cũng không phải không có nguyên nhân."

Người đàn ông nhìn Trần Hạo, sau một lúc lâu mới nói: "Không biết ngươi và Vương Khải Toàn có quan hệ thế nào?"

Trần Hạo nói: "Nghiêm khắc mà nói, là đồng hương, về phần tại sao muốn tìm hắn." Trần Hạo nhìn người đàn ông nhếch miệng cười nói: "Muốn nhìn xem hắn còn sống hay chết."

Người đàn ông dừng một chút nói: "Ta vẫn không nhớ nổi cái tên này...."

"Nguyền rủa!"

Ông ta còn chưa nói xong, Trần Hạo đột nhiên lên tiếng.

Người đàn ông dừng lại, đồng tử co rúm lại, tất cả những lời muốn nói đều dừng lại.

Trần Hạo giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Người nhà của Vương Khải Toàn rất bi thảm, hắn tự mình phóng túng, chết cũng không đáng nói, nhưng tự mình làm việc ác lại liên lụy tới người nhà, hai họ không được bình an, tai nạn không ngừng, cuối cùng cửa nát nhà tan, khiến người thổn thức! Cái này có lẽ là nguyền rủa, chỉ là không biết do ông trời nguyền rủa, hay do thức ác độc gì khác nguyền rủa, ừm, các người biết chuyện này không? Ta cảm thấy là mê tín, các ngươi thấy sao?"

Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía người đàn ông, trên mặt nở nụ cười.

Người đàn ông nhìn về phía Trần Hạo, giọng điệu yếu ớt nói: "Người anh em, xem ra người biết không ít thứ, chỉ là không biết, người xuất thân từ nhà nào?"

Trần Hạo cười nói: "Chủng Hoa Gia."

Người đàn ông sững sờ, nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.

Người đàn ông trung niên mờ mịt lắc đầu, thể hiện không biết lai lịch của nhà này.

"Ca, cái này anh không được, cha ta có ý tốt hỏi người, người lại trêu đùa cha ta, người như vậy thì hợp tác thế nào?" Lúc này, tóc đỏ đột nhiên mở miệng.

Trần Hạo cười nói: "Ta nói sai sao? Chẳng lẽ ta không phải Chủng Hoa Gia (*)?"

(*) Chủng Hoa Gia còn có thể hiểu là nhà trồng hoa.

Người đàn ông lúc này mới kịp phản ứng. Nhìn Trần Hạo giọng điệu thâm trầm nói: "Người không muốn nói không sao cả, nhưng ta đoán, ngươi muốn tìm Vương Khải Toàn, là muốn đi tới chỗ đó, thằng nhóc, người dựa vào cái gì mà dám tới tìm ta như thế? Người lại dựa vào cái gì mà muốn tiếp xúc với nơi đó?"

Trần Hạo nói: "Nói như vậy, ngươi thừa nhận quen biết Vương Khải Toàn rồi?"

Người đàn ông nói: "Ta thừa nhận lại như thế nào?"

Trần Hạo nói: "Thừa nhận, vậy liền nói cho ta, hắn ở nơi đó."

Người đàn ông cười: "Ta phát hiện người khá thú vị, ta biết ngươi sao? Dựa vào cái gì phải nói tin tức cho người? Mà ai cho người dũng khí, nói chuyện với ta như vậy?"

Trần Hạo cũng cười: "Chỉ bằng nguyền rủa."

Người đàn ông không cười được nữa, nghi ngờ nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Khi ta tới, liền phát hiện trong biệt thự này của người, thật sự có mấy món bảo bối đấy, nhưng đáng tiếc, long khí triều đại trước, tán loạn không có nguồn gốc, có thể ngăn cản nguyền rủa, nhưng không cách nào tiêu diệt, thuộc về trị ngọn không trị gốc, đến bây giờ long khí đã tán đi không ít, sắp không che chở nổi các người rồi, người nói, không có Long khí hộ thân, người bị nguyền rủa, vậy ngôi nhà này của người sẽ thế nào?"

Bị Trần Hạo vạch trần bí mật lớn nhất trong lòng, cơ thể người đàn ông hơi lung lay, trong đầu hiện lên một năm trước mới phát hiện vật của Hoàng gia bảo vệ gia đình có vết nứt."

Ánh mắt tập trung nhìn Trần Hạo, một hồi lâu người đàn ông mới nói: "Sao người biết chuyện nguyền rủa, một nhóm người năm đó, chỉ có 3 người chạy thoát, trừ ta lúc đó trộm được mấy món của hoàng gia hộ thân, hai người khác, đều đột tử, chuyện này căn bản cũng không có người biết."

Trần Hạo ý vị sâu xa nói: "Đương nhiên là nhìn ra được, hơn nữa ta còn nhìn ra, người đang nghiên cứu dùng thứ gì thay thế long khí này để bảo vệ mạng sống, đáng tiếc, ngươi không thành công."

Nói xong, Trần Hạo nhìn bốn phía xung quanh, trên kệ xung quanh đặt đủ các tượng thần Phật, trên mặt lộ ra sự trào phúng.

Bình Luận (0)
Comment