Nhìn thấy Trần Hạo, vẻ mặt người đàn ông càng trầm xuống.
"Bát môn ngoại đạo, mỗi môn đều rất tuyệt, mỗi môn đều có tuyệt nghệ của riêng mình. Ngươi biết không ít, nhưng trên người lại không có dấu vết đặc biệt của bát môn ngoại đạo. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trần Hạo nói: "Ta là người như thế nào quan trọng sao? Hiện tại ta muốn tìm hồn phách Vương Khải Hoàn về, còn các ngươi cần giải trừ lời nguyền, nếu không ắt đột tử. Vậy nên, chúng ta có thể hợp tác."
Người đàn ông hừ lạnh: "Ta thấy vẫn nên nói ra thì hơn."
Trần Hạo cười nói: "Chỉ bằng nhang cà độc dược lùn này?"
Người đàn ông sửng sốt.
Người đàn ông trung niên chắn trước mặt anh ta, cảnh giác nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo vắt chéo chân, mỉm cười nói: "Sợ cái gì chứ? Ta vẫn luôn giữ thái độ lễ phép, nếu không đã trực tiếp ra tay với mấy người rồi. Mị thần tìm hồn cũng không phải không lấy được tin tức ta muốn có."
Người đàn ông biến sắc: "Ngươi là tu sĩ!"
Trần Hạo nói: "Xem ra ngươi biết cũng không ít."
Người đàn ông trầm giọng nói: "Đám tu sĩ luôn tự cho mình là siêu phàm khi nào lại bắt đầu tiếp xúc với chúng ta, đám bát môn ngoại môn ngay cả đi cửa hông cũng không xứng vậy nhỉ?"
Trần Hạo nói: "Tiếp xúc các ngươi hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải là con trai ngươi chủ động dẫn đến cửa, ta vẫn không biết người ta muốn tìm có liên quan đến ngươi."
Nói xong, Trần Hạo lấy ngọc khí ra chơi trong tay.
Người đàn ông nhìn thấy liền vội vàng nhìn về phía Tóc Đỏ, sau đó tức giận nói với Trần Hạo: "Ngươi biết long khí hộ thân, sao còn muốn lấy món ngọc khí hộ thân này nữa?!"
Trần Hạo nở nụ cười: "Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. Con trai ngươi tìm người muốn đánh ta, mơ màng sao lại lấy được cái này. Hóa ra đây chính là ngọc bội long khí, vậy trả lại cho ngươi."
Nói xong, Trần Hạo vung tay, đưa ngọc khí cho người đàn ông.
Người đàn ông đón lấy, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Trần Hạo, không có hành động gì khác.
Tuy rằng không hiểu thuật pháp, nhưng người đàn ông rõ ràng cũng hiểu biết không ít. Món ngọc long khí này rời khỏi người đã lâu như vậy, lời nguyền kia đã sớm quấn thân, hiện tại có mang lại trong người cũng vô dụng.
Nhìn ánh mắt thắc mắc của Tóc Đỏ, người đàn ông nói với Trần Hạo: "Ngươi muốn hợp tác thế nào?"
Trần Hạo nở nụ cười: "Như này mới đúng chứ. Ta muốn ngươi dẫn ta đến chỗ Vương Khải Hoàn mất tích."
Người đàn ông trầm giọng nói: "Chỗ đó đã ẩn xuống đất, căn bản không thể vào được."
Trần Hạo nói: "Không sao, chỉ cần ngươi dẫn đường, không có chỗ nào mà không đi được."
Người đàn ông nhìn Trần Hạo nói: "Ngươi là tu sĩ, tài cao lớn mật. Tuy nhiên ta cũng phải nhắc nhở ngươi, cho dù là tu sĩ đến nơi đó cũng sẽ cửu tử nhất sinh. Nếu ngươi vẫn nhất quyết muốn đi, được thôi. Trước tiên ngươi phải chuẩn bị hai món đồ, hơn nữa còn phải xứng với ta, nếu không cho dù bị lời nguyền ta cũng không dám đi nữa đâu."
Trần Hạo nở nụ cười: "Ngươi nói đi, hai thứ đó là gì?"
Người đàn ông nói: "Ngươi còn trẻ, nhưng chắc ít nhất đã tu luyện ra pháp lực. Nơi ngươi muốn đi chắc chắn có ẩn giấu quả Trường Sinh. Nhưng bên trong Động Thiên Trường Sinh chứa vô số cơ quan bẫy rập, còn có âm linh thiết thi, yêu tà quỷ dị, chúng ta cần bùa hộ mệnh trừ tà, linh đan tị độc. Ta có thể cho ngươi ba ngày…"
"Ngày mai sẽ có." Trần Hạo quyết đoán nói: "Những thứ ngươi muốn ta đều sẽ chuẩn bị tốt, cam đoan còn tốt hơn cả so với yêu cầu của ngươi."
Người đàn ông ngẩn người, rốt cục gật đầu: "Được."
"Vậy ta cáo từ trước, ngày mai tới tìm các ngươi." Nói xong, Trần Hạo đứng dậy ra về.
Không lâu sau, chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm rú, nhanh chóng biến mất khỏi tiểu khu.
Trước cửa sổ, nhìn Trần Hạo nói đi là đi, người đàn ông lúc này mới nhìn về phía Tóc Đỏ, ánh mắt sắc bén nói: "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tóc Đỏ không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm người đàn ông nói: "Lão già kia, chuyện của tôi, cần ông…"
“Ba!”
Ngày xưa, Tóc Đỏ bướng bỉnh cỡ nào, người đàn ông cũng lờ đi.
Nhưng lúc này đây, nó lại bị người đàn ông tát thẳng một bạt tay vào mặt.
"Ông đánh tôi!" Tóc Đỏ nhìn chằm chằm người đàn ông, vẻ mặt phẫn nộ.
"Đánh mày? Ha ha, mày sắp chết rồi, tao không đánh mày chỉ sợ không còn cơ hội." Người đàn ông tức giận quát lớn.
Tóc Đỏ cười lạnh: "Lời nguyền mấy người nói chứ gì? Nực cười, trên đời làm gì có…"
"Tiểu Võ Gia cẩn thận!"
Hắn ta còn chưa nói xong đột nhiên bị người đàn ông trung niên đẩy ra.
Theo tiếng “ba”, từ cái kệ phía sau một bức tượng phật tượng bất ngờ rơi xuống, nện xuống chỗ hắn vừa đứng lúc nãy.
Tóc Đỏ kinh hồn thất vía.
Người đàn ông lại vô cùng bình tĩnh: "Sợ chưa? Cái này chỉ là chuyện nhỏ. Hồi xưa có hai người còn thảm hơn mày. Một người bị ung thư phổi, ho ra máu mà chết. Một người ở trên núi dính bẫy của thợ săn, không có người cứu, đến khi được tìm ra cả người đều thối rữa."
Tóc Đỏ tái mặt, ương ngạnh nói: "Một người chết vì bệnh, một người chết do xui xẻo, vậy mà được xem là bị nguyền rủa sao?"
Người đàn ông thất vọng lắc đầu: "Ba biết con hận ba, hận ba năm đó không cứu mẹ con. Nhưng giờ ba bất lực rồi, những cách có thể cứu con, ba đã cố hết sức. Hiện tại, con vẫn gặp kiếp số, ba không muốn giải thích gì cả. Ngày mai con ở trong nhà, không được đi đâu hết. Ba sẽ cho người chăm sóc con hai mươi bốn giờ, tận lực kéo dài đến khi ba trở về, có lẽ còn có thể cứu con, nếu ba không về…"
Người đàn ông không nói hết, rõ ràng không cần phải nói nữa.
Tóc Đỏ sợ tới mức bàn tay run rẩy, nhưng hắn ta lại quật cường nói: "Cho dù có bị nguyền rủa, tôi cũng không cần ông cứu."
Nói xong, hắn ta chạy về phòng mình.
Người đàn ông trung niên không nỡ nhìn, mở miệng nói: "Võ Gia, ngài cũng đừng mắng nhiếc Tiểu Võ Gia, tính cậu ấy giống y như ngài ngày xưa, chỉ cần rèn giũa vài lần là được rồi."
Người đàn ông thở dài nói: "Ta cũng hy vọng có thể cho nó cơ hội chui rèn. Nhưng thật đáng tiếc, đây là số mệnh!"
Ánh mắt người đàn ông trung niên khẽ động, nói: "Võ gia, tu sĩ rốt cuộc là gì? Có đáng sợ không?"
Người đàn ông nở nụ cười: "Ta biết ông nghĩ gì, nhưng ông vẫn nên bỏ nó đi. Tu sĩ là người chúng ta không thể đụng vào. Tuy số lượng họ ít, nhưng ai cũng sở hữu pháp thuật rất đáng sợ."
"Pháp thuật?" Người đàn ông trung niên không dám tin.
Người đàn ông nói: "Đúng, chính là pháp thuật, rất khó tin đúng không? Kỳ thật môn pháp của chúng ta cũng được xem là tông phái không chính phái, chắp vá lung tung mà luyện ra được, chỉ là không có pháp thuật huyền bí như vậy. Những thứ ta dạy ông những năm nay cũng là vì ta sợ không truyền lại cho đời sau được. Ngày mai ông đừng đi theo ta, hãy ở lại chăm sóc Tiểu Võ. Nếu ta trở về, mọi thứ vẫn như cũ. Nếu ta không trở lại, ông không cần lo cho Tiểu Võ, hãy rời khỏi đây, đừng nghĩ đến việc điều tra gì cả."
Người đàn ông trung niên muốn nói gì đó, người đàn ông đã bỏ đi, bỏ lại người đàn ông trung niên, ánh mắt lóe lên khó đoán.
Ở một nơi khác, trên xe thể thao.
Gà trống biến thành một thanh niên vừa lái xe vừa nói: "Hạo ca, nhà đó chẳng có ai tốt lành cả, toàn một đám chỉ biết đóng kịch. Nhất là tên tóc đỏ kia, còn muốn bắt ta đi hầm. Ha ha, dám nói vậy trước mặt ta, gan cũng lớn đấy."
Trần Hạo nói: "Không cần phải nói, đám bọn họ không ai sống được đâu."
Gà trống sửng sốt, kinh ngạc nói: "Hạo ca muốn giết bọn họ?"
Trần Hạo nói: "Không cần đến lượt ta, ngươi chỉ cần xem là được rồi."