Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 729 - Chương 730: Đế Quân Trấn Tà.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 730: Đế Quân trấn Tà.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

--------------------

Sau khi nhận cuốn sổ Tần Thư Sinh đưa tới, Trần Hạo đã đọc qua một chút.

Cuốn thứ nhất là bí pháp dời núi, nghe có vẻ rất lợi hại. Trên thực tế, nó chứa một số cấu trúc trên các mạch đất và vị trí của lăng mộ cung điện từ thời cổ đại cho đến hiện tại, còn có cách mở ra nó, và cách đối phó với các cơ quan khác nhau xuất hiện trong lăng mộ cung điện. Và phải làm gì nếu gặp phải một số điều khác thường.

Trần Hạo xem mấy lần rồi từ bỏ, sau đó hắn mở cuốn thứ hai ra.

Cuốn này được ghi chép những việc từ trước đến khi tiến vào chín tầng lăng mộ, nội dung ghi chép tương tự như bút ký.

Ví dụ, vào năm 87, ngày 22 tháng 7, bầu trời trong xanh, hôm nay bát môn đã tập hợp lại để thảo luận về các sự kiện lớn, nhưng thân phận của mình không đủ khả năng để dự thính. Thỉnh thoảng có một vài câu nói thừa thãi, và ta cảm thấy hành động trộm mộ lần này có gì đó không đúng.

Ngày 25 tháng 7, vào 8 giờ tối, khi đi vào rừng núi phía tây nam của Thái Hành Sơn và tìm thấy một người dẫn đường để dẫn đường vào núi. Trước khi bước vào núi, ta vẫn giữ quan hệ thân thiết với 6 Viễn, bí mật đưa cho hắn một túi nhỏ máu chó đen và một khối ngọc phù, sau khi nhắc nhở phải chú ý cần thận thì hắn càng lo lắng hơn.

Ngày 26 tháng 7, vào buổi trưa, lối vào lăng mộ được mở ra và một làn gió ấm áp thổi qua, khiến tất cả những người đi cùng đều vui vẻ, chỉ có Vương Khải Toàn cảm thấy lạnh lẽo.

Ngày 26 tháng 7, vào 8 giờ tối, tầng 1 của lăng mộ, khi bước vào liền gặp một con dơi độc, sau đó một người bị cắn, còn chưa đưa ra ngoài thì cả người đều co giật và phun nước bọt chết. Mất mát đột ngột khiến đệ tử của bát môn giống như bị giội gáo nước lạnh vào đầu.

Ngày 26 tháng 7, vào 11 giờ 30 phút tối, có quá nhiều dị thường trong lăng mộ, hơn nữa có rất nhiều thứ quý giá trên đường đi, nhưng không ai trong số bát môn nhìn nhiều một chút, dường như đều có cùng một mục tiêu và họ đi thẳng vào chỗ sâu.

Ngày 27 tháng 7, lúc 2 giờ sáng. Lại có hai người chết, cả đội bắt đầu hoang mang, có người thắc mắc thì môn chủ nói, vì quả Trường Sinh, ăn có thể sống được 300 năm. Thứ thần kỳ như vậy làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến ngây người, sau đó đội ngũ lại đoàn kết lần nữa, tựa như không có gì lo sợ, nhưng mà ta sợ, bởi vì...

Ngày 29 tháng 7, vào 9 giờ 17 phút sáng, ta vẫn chưa chết, thật đáng sợ, đây không phải là nơi bọn ta có thể đến, ta muốn đi ra ngoài, ta còn phải chăm sóc A Phương và còn phải chăm sóc Đản Tử.

Ngày 29 tháng 7, 1 giờ 11 phút trưa, ta cảm thấy rất tồi tệ, có lẽ trúng độc, khắp cơ thể ta đã mất hết cảm giác, là thứ đó, là nó nguyền rủa ta, làm sao bây giờ? Ta dường như đã chọn một ngõ cụt, ta có cần đâm một cái không?

Ngày 29 tháng 7, lúc 2 giờ 30 phút, ta đã thành công, ta còn sống sót, nhưng đây là đâu, ta dường như đã vào sâu hơn dưới lòng đất, ta nghe thấy, có một giọng nói, dường như là âm thanh của Đức Phật.

Ngày 2 tháng 8, 3 giờ chiều, thật kỳ diệu, lời nguyền này thực sự khiến ta trở nên mạnh mẽ, bất khả xâm phạm, cơ thể vàng không xấu, nó vô cùng mạnh mẽ, ngay cả những con quái vật đó, chúng không dám tới gần ta, chúng sợ ta! Ta đã trở thành cao thủ võ lâm à? Như vậy, ta có thể rời khỏi nơi này không?

Ngày 5 tháng 8, ta rất sợ hãi, ta gặp phải một vấn đề kỳ lạ. Ta đã không ăn gì trong một tuần, nhưng tại sao ta không chết, hơn nữa ta cũng không cảm thấy đói bụng, cũng không muốn ăn cơm, bọn chúng đều sợ ta, chẳng lẽ, ta cũng biến thành một con quái vật! Không, ta không thể thay đổi, ta là người.

Ngày ? tháng 8, đồng hồ ngừng chạy, ta không còn xác nhận được thời gian nữa. Nhưng ta có một quyết định, ta không thể tiếp tục chờ đợi, ta muốn rời đi, rời khỏi đây, ta muốn trở về, xã hội loài người.

Sau đó, cũng chưa có gì, còn có hơn một nửa cuốn sổ chưa được viết.

Nhìn kiểu chữ nguệch ngoạc kia, Trần Hạo khép cuốn sổ lại và nhìn về phía người vàng lần nữa.

Đây là Vương Khải Toàn.

Sau khi những đệ tử của bát môn gặp phải cuộc tấn công bất thường trong lăng mộ chin tầng, những người khác đã chạy ra ngoài, nhưng chỉ có ông ta đã vào sâu hơn dưới lòng đất.

Hơn nữa, không giống như những lời nguyền khác, bản thân Vương Khải Toàn trải qua dị biến và biến thành trạng thái như vậy.

Nếu như suy đoán không sai, ban đầu ông ta cũng có lời nguyền và oán khí tương tự, hơn nữa còn ảnh hưởng tới con ruột và những người có quan hệ huyết thống, dẫn đến cửa nát nhà tan.

Nhưng trong quá trình chạy trốn, Vương Khải Toàn gặp được thứ càng đáng sợ và chịu ảnh hưởng kỳ lạ hơn, dẫn đến lời nguyền và oán khí cũng biến mất, sau đó ông ta biến thành trạng thái người vàng như bây giờ, trong trạng thái này, Trần Hạo cũng không nhìn ra ông ta đã sống hay chết.

"Đại sư, lúc sư phụ được ta cứu về, cơ thể còn có chút mềm mại, nhưng những năm gần đây, thân thể của ông ấy đã trở nên cứng rắn qua mỗi ngày, cho tới bây giờ, ông ấy giống như một người máy, ngoại trừ một số khớp xương, những nơi khác, nó giống như một hòn đá." Tần Thư Sinh tiếp tục nói.

Đôi mắt của Trần Hạo di chuyển, hắn tiến lên và đưa tay chạm vào làn da của người vàng.

Rất thần kỳ, làn da vẫn còn nhiệt độ, nhưng lại không cảm giác được nhịp đập của mạch và cũng không có nhịp tim.

Quan sát cẩn thận một chút, ánh mắt của Trần Hạo rơi vào trên chữ Vạn (卍) đỏ như máu kia.

Chữ Vạn (卍) này, rất quỷ quái, nó khiến người khác cảm thấy như thể nó còn sống ngay từ cái nhìn đầu tiên và thậm chí còn có loại ảo giác có dòng máu đang chảy trong đó.

Trần Hạo dừng lại một chút và đưa tay chạm vào chữ Vạn (卍) kia.

Trong nháy mắt, dường như có một tiếng Phật tụng kinh vang lên bên tai, thậm chí trước mắt còn hiện lên linh hoa khắp bầu trời, muôn vàn ánh sáng vàng, và sau đó trong âm thanh Phật giáo vô biên kia, để lộ ra một câu.

"Quy y ngã Phật, Tây Thiên cực lạ, quy y ngã Phật, Tây Thiên cực lạc..."

Giọng nói liên tục xâm nhập vào trong đầu Trần Hạo, dường như muốn tẩy não hắn vậy.

Trần Hạo thay đổi sắc mắt và lập tức thả chữ Vạn (卍) ra.

Nhưng giọng nói kia vẫn còn tồn tại.

Lúc này, trong mắt Trần Hạo lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, hắn không nói hai lời, xoay tay lại, tượng thần Đế Quân hiện lên, sau đó đập thẳng vào chữ Vạn (卍) kia.

Bộp một tiếng, cái đế của tượng thần Đế Quân ngăn chặn chữ Vạn (卍) và một ánh sáng thần thánh xuất hiện.

Lập tức, tiếng tụng kinh của Phật biến mất, linh hoa và ánh sáng vàng khắp bầu trời cũng biến mất, giọng nói quỷ dị cũng không còn nữa.

Nhưng mà, người vàng đang nằm lặng lẽ lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn, giơ hai cánh tay lên và nắm lấy cánh tay của Trần Hạo với một ánh mắt hung ác, như muốn ném Trần Hạo đi.

Trần Hạo khịt mũi, bùng nổ pháp lực, trực tiếp thúc giục ánh sáng thần thánh của tượng thần Đế Quân và bao phủ toàn bộ người vàng.

A!!!

Cơ thể người vàng run rẩy, buông Trần Hạo ra và kêu la thảm thiết.

Nhất là chữ Vạn (卍) bị tượng thần Đế Quân đè ép, nó đang bị chảy máu tươi nhiều hơn.

"Đường giết ta, đừng giết ta, ta không thể chết, ta còn phải chăm sóc Phương Nhi, còn phải chăm sóc Đản Tử."

Chậm rãi, người vàng đang giãy giụa trở nên yếu ớt, nhưng có một giọng nói vang lên.

"Cha, là tiếng của cha." Vương Chiêu nghe được giọng nói thì vội vàng xông lên, nhưng khi hắn tiếp xúc với ánh sáng thần thánh của Đế Quân thì hắn lập tức bị bắn bay ra, và lập tức bị suy yếu hơn một nữa, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.

Trần Hạo nhíu mày, nhìn người vàng một cách cẩn thận và suy nghĩ một chút, sau đó hắn bỏ tượng thần Đế Quân ra và đứng cách giường ngủ mấy bước.

Lúc này, chữ Vạn (卍) trên trán người vàng đã biến mất và nét mặt của người vàng cũng từ dữ tợn biến thành bối rối.

"Cha, là cha!" Lúc này Vương Chiêu lại chạy tới lần nữa, hắn đi đến trước giường ngủ, sắc mặt phức tạp và âm khí trong mắt biến thành nước mắt.

"Ta đây là, ra rồi?"

Ánh mắt của người vàng chậm rãi ngưng tụ lại, sau khi nhìn xung quanh thì ông ta có chút không thể tin và hỏi.

"Ra là ra rồi, nhưng vấn đề của bản thân ông vẫn chưa được giải quyết, ông cảm thấy, ông còn có thể tỉnh táo được bao lâu?" Trần Hạo mở miệng hỏi thăm.

Người vàng sững sờ, bỗng nhiên gượng cười đau khổ và nói: "Đã không thể trốn thoát, số mệnh, đây đều là số mệnh."

"Số mệnh? Chẳng lẽ hại chết vợ con, để họa cho đời sau, đây cũng là số mệnh à? Chúng con đều phải chấp nhận số phận sao?" Linh hồn Vương Chiêu trở nên yếu đuối, vẻ mặt bi thương mở miệng.

"Hại chết vợ con, để họa cho đời sau!"

Người vàng sững sờ, nhìn về phía Vương Chiệu, chậm rãi, đôi mắt ông ta mở to, giọng nói run rẩy: "Ngươi là, Đản Tử."

Bình Luận (0)
Comment