"Mang ta đi tìm ông ta." Trần Hào quyết đoán mở miệng.
Người miền núi vội vàng nói: "Có thể, nhưng mà ta không tin những người này." Hắn ta nói xong và liếc nhìn đám người Triệu Tân Võ.
Trần Hạo cười nói: "Bọn họ không quan trọng, ta mang ngươi ra ngoài."
Nói xong, bóng của Trần Hạo vụt qua, đến bên cạnh người miền núi, nắm quần áo của hắn ta, bay thẳng lên trên và đạp trực tiếp vào trên vách núi đá, sau đó vút lên trời cao mà đi.
Thấy cảnh này, hai phe đội ngũ của Triệu Tân Vũ cùng tóc đỏ đều trợn mắt há mồm và hít một ngụm khí lạnh.
Gà trống cất pháo hỏa thần vào, cười khà khà, xoay cơ thể một cái và cũng leo lên vách núi rồi biến mất.
Ngay lập tức, trong thung lũng chỉ còn lại Triệu Tân Vũ và những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của Triệu Tân Vũ lóe lên và nói: "Mọi người đều ở đây để tìm thứ kia, nếu đã như vậy, không bằng liên kết với nhau thì thế nào, đợi khi tìm được thứ kia thì lại thỏa thuận phân chia thế nào."
Tóc đỏ và người đàn ông trung niên nhìn nhau một chút, cuối cùng gật đầu.
Giờ phút này, không có vấn đề ai là thật, ai là giả, nó hoàn toàn không quan trọng nữa.
Người miền núi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng đầu hoa mắt và đột nhiên hắn ta bị ném xuống, ngã xuống đất đau đến nhe răng trợn mắt.
Lúc này, giọng nói của Trần Hạo vang lên: "Đi thôi, ta muốn gặp Vương Khải Toàn."
Người miền núi bò dậy, đang muốn trả lời thì đột nhiên sửng sốt, hắn ta ngạc nhiên nhìn bóng đêm tối tăm, sao mọc đầy trời thì run rẩy nói: "Không phải bình minh à?"
Trần Hạo cười: "Chẳng qua chỉ là ma thuật lừa gạt mà thôi."
Người miền núi im lặng, hắn ta cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của Trần Hạo.
Trong buổi tối, tạo ra khung cảnh bình minh, đâu chỉ là “chỉ là”, trong truyền thuyết điều này được gọi là đảo lộn trời đất đấy anh trai à.
Đứng lên, người miền núi cũng không vội vàng dẫn đường mà nhìn về phía Trần Hạo và nói: "Ngài là đại sư, ta cũng biết sự lợi hại của ngài, nhưng mà ta muốn hỏi một câu, ngài tìm sư phụ ta là muốn làm gì?"
Trần Hạo dừng lại, nhìn người miền núi một chút và cười nói: "Ngươi cảm thấy ta muốn hại ông ta à?"
Người miền núi lắc đầu: "Ta biết ngài muốn hại người nào thì có lẽ chỉ cần vẫy tay một cái là được, nhưng mà ta có thể sống đến bây giờ đều là do sư phụ ta dạy bảo, ta không thể để cho ngài làm hại ông ấy."
Trần Hạo mỉm cười: "Thật ra, không phải ta muốn tìm ông ta, mà là con của ông ta tìm ông ta, ngươi xem, đây là Vương Chiêu."
Trần Hạo nói xung, vung tay lên và thêm một luồng sáng pháp thuật vào trên cơ thể của người miền núi, người miền núi lập tức nhìn thấy Vương Chiêu đang đứng bên cạnh Trần Hạo.
"Con trai của sư phụ? Hắn? Nó không phải là người!" Người miền núi giật mình nhìn Vương Chiêu.
Vương Chiêu nói: "Ngươi có thể nhìn thấy ta à? Rất tốt, ta muốn gặp cha ta, xin hãy dẫn đường."
Người miền núi ngạc nhiên quan sát Vương Chiêu.
Nói thật, tên này trông già hơn sư phụ, nói là cha của sư phụ thì cũng có thể!
Nhưng mặc dù trông rất già nhưng nhìn khuôn mặt vẫn rất giống nhau.
Cao nhân như Trần Hạo đã nói như thế, vậy chắc chắn không giả.
Người miền núi lập tức quỳ một chân xuống, chắp hai tay vào nhau và hét lên: "Tần Thư Sinh, bái kiến sư huynh."
Vương Chiêu bình thản nói: "Không cần gọi ta là sư huynh, ta chưa học được gì từ cha ta."
Người miền núi Tần Thư Sinh cười khà khà nói: "Thực ra sư phụ cũng không chủ động nhận ta, đều là ta tự nhận là học trò, sư phụ không có cách gì trả lời, nên sư huynh làm thay cũng giống như vậy, cái cúi đầu này, xem như là ta vào cửa thật, sau này ta sẽ là đệ tử đường đường chính chính của sư phụ."
Trần Hạo nghe vậy thì mở miệng hỏi: "Lời này của ngươi, nghe như có nội hàm đấy."
Tần Thư Sinh nói: "Đại sư, thật ra ta có thể bái làm thầy cũng là chuyện bất ngờ, lúc ta 11 tuổi thì cha liền bệnh qua đời. Lúc trước đi học nổi bật hơn mọi người là chuyện không đùa, cũng may trước đây cha từng dạy ta vào núi hái thước và một số kỹ xảo đi săn. Ta sống một mình và cuộc sống cũng không có vấn đề gì. Vào năm 15 tuổi, ta vô tình thấy sư phụ ở một khe nước bên ngoài kênh Vạn Độc. Các ngươi không biết, khi lần đầu tiên ta nhìn thấy sư phụ, thì trong mắt ta, ông ấy chính là vàng."
Nói đên đây, Tần Thư Sinh có chút xấu hổ.
"Nói vậy là ý gì?" Trần Hạo tò mò hỏi.
Tần Thư Sinh nói: "Lúc ấy quần áo của sư phụ đã mục nát, hôn mê bất tỉnh, nhưng màu da của ông ấy rất kỳ lạ, nó biến thành màu vàng óng, từ đầu đến chân, trên đầu cũng không có tóc, và có một chữ Vạn (卍) màu đỏ xuất hiện trên ấn đường của ông ấy!"
Đôi mắt của Trần Hạo khẽ chuyển động và im lặng suy nghĩ.
Tần Thư Sinh tiếp tục nói: "Sau đó ta phát hiện sư phụ là người, còn chưa chết nên ta đã cõng ông ấy trở về. Ta không có tiền, không có cách để chữa trị cho ông ấy nên ngồi chờ ông ấy tình dậy theo cách tự nhiên, sau đó ta phát hiện một cái bọc nhỏ ở trên người sư phụ, bên trong có tiền, dụng cụ và mấy cuốn sổ. Trước đây ta cũng đi học mấy năm, cũng biết chữ nên từ trong cuốn sổ ấy, ta đã hiểu rõ thân phận của sư phụ và nguyên nhân biến hóa của ông ấy. Sau đó ta thử và bác sĩ cũng không có cách gì để chữa khỏi cho ông ấy, hơn nữa bên trong cuốn vổ, sư phụ cũng nói ông ấy bị nhiễm độc người vàng và không thể chữa khỏi. Mấy năm nay ta vừa học tập kiến thức được ghi lại trong cuốn sổ do sư phụ để lại, vừa cố gắng nghĩ cách chữa trị cho sư phụ. Nhưng đáng tiếc, bên trong tầng thứ chin của lăng mộ thật đáng sợ, ta cũng không dám đi sâu vào.
Trần Hạo ngạc nhiên và gật đầu nói: "Ta đã hiểu đại khái rồi, bây giờ phải chờ gặp Vương Tuấn Khải và mấy cuốn sổ mà ông ta để lại."
Tần Thư Sinh vội vàng nói: "Vậy để ta dẫn đường."
Sau đó một nhóm người rời khỏi rừng núi và đến một sơn thôn nhỏ vào lúc trời tờ mờ sáng.
Tần Thư Sinh mang theo Trần Hạo, gà trống và mèo đen đến một sân nhỏ ở phía đông của ngôi làng.
Đây chính là nhà của Tần Thư Sinh.
Khi đến cửa, Trần Hạo cẩn thận cảm giác một chút và không nhận thấy hơi thở bất thường nào.
Thậm chí, Trần Hạo cũng không thể nhận ra vẫn còn người sống trong ngôi nhà này.
Hắn ung dung thản nhiên đi vào, khi đi tới phòng ngủ bên cạnh phòng khách, thì Trần Hạo nhìn thấy một cái giường, và còn có một người đang nằm trên cái giường đó.
Tần Thư Sinh bước tới và mở chăn ra, để lộ một người đàn ông có cơ thể màu vàng sậm.
Đây quả thật giống như Kim Thân La Hán, toàn bộ cơ thể đều màu vàng, giống như được làm từ vàng và thật sự còn có một chữ Vạn (卍) đỏ như máu nằm giữa ấn đường, khiến cơ thể màu vàng trông hơi kỳ lạ.
Nhìn thấy người bằng vàng, Vương Chiêu lập tức ngạc nhiên thốt lên một tiếng, nhào tới và xúc động nói: "Thật sự là cha rồi, là ông ấy, ta nhớ được mặt mũi của ông ấy, chính là ông ấy. Nhưng mà, sao ông ấy lại biến thành như vậy? Giờ ông ấy chết hay là chưa?"
Trần Hạo nhìn người bằng vàng, sắc mặt nghiêm trọng.
Rất kỳ lạ.
Khi nhìn thấy, người ở trước mặt Trần Hạo vẫn còn hô hấp, rất yếu ớt nhưng quả thật vẫn còn hơi thở.
Nhưng ở cảm giác tâm trí thì người bằng vàng lại không có sinh khí, sinh mệnh thật sự giống như một hòn đá và không có sức sống nào.
Không chỉ như vậy, khi nhìn tận mắt bằng đôi mắt Âm Dương thì Trần Hạo phát hiện, sau khi đôi mắt Âm Dương thăng cấp, hắn lại không có cách gì để nhìn rõ người bằng vàng!
Mẹ nó, đây rốt cuộc là tình huống gì?
"Đại sư, ngài có thể xem xét một chút không? Cha ta là..." Vương Chiêu nhìn về phía Trần Hạo, trông có vẻ lo lắng.
Trần Hạo không trả lời mà nhìn về phía Tần Thư Sinh và nói: "Ta muốn nhìn số ghi chép của Vương Khải Toàn."
Tần Thư Sinh đi về phía một hộc tủ, và lấy ra hai cuốn sổ từ ngăn kéo.
"Hai cuốn này, một cuốn là bí pháp dời núi, còn có phương pháp đối phó với các cơ quan và những bất thường của cung điện lăng mộ, trong đó ghi chép rằng ban đầu sư phụ muốn hoàn thiện nó và truyền lại cho sư huynh, đáng tiếc không đợi đến lúc đó. Còn một cuốn khác, chính là ghi chép nghiên cứu của sư phụ về chin tầng lăng mộ, và còn có một số miêu tả bên trong đó, đại sư, nói thật, có nhiều chỗ trong cuốn sổ này mà ta đều xem không hiểu."