"Ngươi cho rằng làm như thế này thì có thể dời sang chuyện khác, có thể thoát khỏi chất vấn sao? Năm đó Vũ gia và ta để lại một câu ám hiệu, thỏa thuận đến khi ta có cảm giác bất thường thì dùng để thăm dò, kết quả khi ta thăm dò thì ngươi lại không có bất cứ phản ứng nào." Người đàn ông trung niên đối diện với vẻ mặt bối rối của Triệu Tân Vũ, rất bình tĩnh mở miệng.
Triệu Tân Vũ nói với vẻ lạnh nhạt: "Ngươi dựa vào cái gì nói có ám hiệu, ai có thể chứng minh cho ngươi chứ."
Người đàn ông trung niên nói: "Chỉ với một câu này thôi, ngươi cũng chứng minh không phải là Vũ gia thật rồi, bởi vì Vũ gia và ta thỏa thuận ám hiệu, chính là hai câu cuối cùng quan trọng nhất trong bí phá truyền thừa của Bát Quái Môn, những năm gần đây, ngươi cố ý truyền đạt cho Mạch Kham Dư Pháp , để ta tin tưởng ngươi là người thật, nhưng những năm này ngươi chỉ dạy ta cái bên ngoài, căn bản không biết bí pháp quan trọng nhất của nó."
Triệu Tân Vũ im lặng một lúc, rồi mỉm cười: "Không nghĩ tới còn có chuyện này, Triệu Tân Vũ này thật sự cẩn thận, đúng là khiến người khác khó lòng phòng bị."
Lời này, hiển nhiên thừa nhận hắn không phải Triệu Tân Vũ.
Đôi mắt của tóc đỏ ngay lập tức đỏ lên, nhìn chằm hằm vào Triệu Tân Vũ: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao phải đóng giả thành phụ thân của ta."
Triệu Tân Vũ cười lạnh: "Phụ thân? Nói nhảm, coi như ta là Triệu Tân Vũ, cũng không phải phụ thân của ngươi, các ngươi thật sự cho rằng những năm này chỉ có các ngươi hoài nghi ta sao? Ta cũng đã sớm nhìn ra, các ngươi đều là hàng giả, nói ra thật sự quá buồn cười, Triệu Tân Vũ chân chính chết bởi nguyền rủa, mà chúng ta lại chắp vá lung tung, tạo thành một gia đình Triệu Tân Vũ hoàn chỉnh, còn diễn kịch này hơn hai mươi năm, chơi quên cả trời đất."
Tóc đỏ đang muốn nói chuyện thì Trần Hạo lại cười nói: "Lúc đầu ta cảm thấy không có hứng thú với tình huống này của các ngươi, nhưng lời này của ngươi khiến ta thấy hơi tò mò, có thể nói rõ hơn được không?"
Triệu Tân Vũ nói: "Nếu đã nói ra thì ta cũng chẳng giấu diếm gì nữa, hơn ba mươi năm trước, Triệu Tân Vũ đi theo Ngoại Bát Môn vào Động Tiên Trường Sinh, trên thực tế lúc ấy bọn hắn cũng chỉ là mồi nhử, có người cố tình để lộ ra tin tức của Động Tiên Trường Sinh, sau đó lợi dụng khả năng đặc biệt của Ngoại Bát Môn để vào điều tra. Đáng tiếc cả đám Bát Môn mỗi người đều mang ý xấu, khi gặp nguy hiểm liền lộn xộn, cuối cùng thất bại trong gang tấc và chịu tổn thất nặng nề. Còn bị chôn vùi trong động."
Trần Hạo nghe vậy, lông mày nhíu lại, nói: "Ta có một câu hỏi, ngươi không phải Triệu Tân Vũ, cũng chính là nói, ngươi căn bản không biết Vương Khải Toàn sống hay chết, hoặc là nói, ngay cả lúc ấy trong Động Tiên Trường Sinh xảy ra chuyện gì ngươi cũng không biết? Có đúng không?"
Triệu Tân Vũ nói: "Đúng là ta không biết thật, nhưng mà ta biết Vương Khải Toàn đã đi vào đó, mà hắn cũng không hề ra ngoài."
Trần Hạo nói: "Một câu cuối cùng, nơi này thật sự được gọi là Động Tiên Trường Sinh sao?"
Triệu Tân Vũ im lặng một lúc, rồi nói: "Động Tiên Trường Sinh là cách gọi sau này thôi, tên chính xác trước đây gọi là Cửu Trọng Địa Tạng."
Trần Hạo thay đổi sắc mặt ngay lập tức .
Cửu Trọng Địa Tạng, cái tên này đã được nhìn thấy trong một cuốn bí truyền, truyền thuyết kể rằng từ ngàn năm trước đây là nơi tu hành của Mật Tông, rất ít người biết được nơi này ở đâu, nhưng mà mỗi một phật tử đi ra từ Cửu Trọng Địa Tạng đều trí tuệ hơn người, Phật pháp vô song, mà còn có một điều rất thần kỳ, mỗi một thế hệ Phật môn đệ tử đi ra từ Địa Tạng tung hoành không quá mười năm, nhất định sẽ phi thăng, lưu lại tên của Phật.
Nhưng mà sáu trăm năm trước, Cửu Trọng Địa Tạng đột nhiên biến mất, sau này cũng không có đệ tử từ Cửu Trọng Địa Tạng rời núi nữa, cũng không có ai biết được nguyên nhân vì sao.
Không nghĩ tới, Cửu Trọng Địa Tạng đã biến mất sáu trăm năm, thế mà lại giấu ở nơi này!
Mà Cửu Trọng Địa Tạng này có hơi khác so với ghi chép, nơi nó nằm thế mà lại lại lấy khí Địa mạch của núi Thái Hành, mà ở bên trong cũng có nhiều thay đổi lớn.
Rốt cuộc ở trong này đã xảy ra chuyện gì?
Trần Hạo tạm thời bị sốc, và im lặng một lúc.
Lúc này, đôi mắt của Triệu Tân Vũ khẽ chớp: "Anh em này, nếu ngươi đồng ý giúp ta, tiêu diệt sạch hai kẻ giả mạo này thì ta đồng ý dẫn đường, đi vào động thăm dò, tìm được Quả Trường Sinh coi như là cho ngươi, ta chỉ cần tìm kiếm Phật khí bên trong để tiêu trừ nguyền rủa trên người ta thôi."
Tóc đỏ cùng người đàn ông trung niên nghe thấy vậy đều thay đổi luôn sắc mặt, vội vàng mở miệng nói ra điều kiện của mình, yêu cầu hỗ trợ.
Trần Hạo hoàn hồn, quát lớn: "Đủ rồi."
Giọng nói truyền ra, đám người im lặng.
Trần Hạo hoàn toàn không để ý đến đám người đó, quay người nhìn về phía Vương Chiêu, mở miệng: "Ngươi cũng nghe được rồi, phụ thân ngươi đang ở trong Cửu Trọng Địa Tạng, chỉ là không biết bởi vì sao mà không có cách liên hệ, bây giờ ta cũng không còn cách nào khác cả, nếu như ngươi không muốn thì có thể tự mình nghĩ cách khác."
Vương Chiêu mỉm cười cay đắng: "Còn có thể có cách nào nữa đâu? Nếu đã không tìm thấy, vậy là do số trời đã định rồi, tôi đành nhận mệnh thôi.”
Khi nghe nó nói như thế,mà hệ thống cũng không có tiếng nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, Trần Hạo thở dài trong lòng.
Bận rộn nhiều như vậy, kết quả là vẫn không thu hoạch được gì.
Chưa kể đến, tâm nguyện khi chết chưa giải được cũng không chỉ có mỗi cái này, trong thanh nhiệm vụ còn một hàng dài đang chờ nữa thôi.
Đôi mắt hắn lại nhìn về phía đám người Triệu Tân Vũ một lần nữa, Trần Hạo cười: "Nói thật, ta cũng chả có ý gì với Cửu Trọng Địa Tạng cả, các ngươi là thật hay giả, ta cũng không quan tâm, mục đích chủ yếu của ta là tới tìm hồn phách của Vương Khải Toàn, bây giờ đã không tìm thấy hồn phách của Vương Khải Toàn thì sau này ta cũng không chơi cùng các ngươi nữa, các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thôi."
Nói xong, Trần Hạo xoay người muốn đi.
"Chờ một chút, tiểu. . . Đại sư, ngươi cũng chưa đi vào, làm sao biết hồn phách của Vương Khải Toàn không có trong đó được, chúng ta có thể đi vào tìm, nhất định có thể tìm được." Triệu Tân Vũ vội vàng mở miệng.
Trần Hạo cười: "Ta đã phái người đi tìm qua một lần rồi, vào một cái hang, hình như nó là do vị người miền núi này đào đấy."
Trần Hạo nói xong, liếc mắt về phía người miền núi đang trốn trong góc.
Nếu như đã muốn ra màn kịch hay thì không cần có người núp ở phía sau làm gì, cứ lên đài biểu diễn hết cho ta đi.
Quả nhiên, Trần Hạo vừa nói ra xong, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía người miền núi.
Người miền núi choáng váng một lúc, sau đó hoảng loạn nói một số từ địa phương, giống như đang giải thích điều gì đó.
Gà trống nhìn qua rồi nhếch miệng cười một tiếng, dùng ngay pháo hỏa thần nhắm trực tiếp vào hắn ta, sau đó bốc lên ngọn lửa màu xanh.
Người miền núi đang giải thích liền thay đổi sắc mặt, sau đó xoay người một cách khéo léo, chân đạp lên vách núi, nhảy qua một bên tránh đi viên đạn của gà trống.
Gà trống nhả cò súng, bĩu môi nói: "Thân thủ tốt thật đấy, chỉ là không biết tốc độ của ngươi nhanh, hay là viên đạn này của ta nhanh."
Người miền núi thấy họng súng di chuyển về phía mình lại vội vàng nói bằng tiếng phổ thông : “Đừng nổ súng, ta nhận, ta phục rồi."
Sắc mặt Triệu Tân Vũ cực kỳ khó nhìn nhìn qua người miền núi: "Ngươi là ai?"
Người miền núi phớt lờ hắn ta, mà nhìn về phía Trần Hạo, rồi nói: "Ngươi muốn tìm Vương Khải Toàn sao? Ta biết hắn."
Trần Hạo nghe vậy liền cười: "Làm sao để nhận biết được?"
Người miền núi ngập ngừng một chút rồi nói: "Nếu ta nói ta là đệ tử thân truyền củaVương Khải Toàn, ngươi có tin không?"
Ồ!
Trần Hạo nói với vẻ ngạc nhiên: "Ý của ngươi là Vương Khải Toàn không chết?"
Người miền núi trả lời: "Nói là chết cũng đúng, nói không chết cũng đúng, bây giờ sư phụ đang trong trạng thái rất kỳ lạ, ta cũng không biết giải thích thế nào. Trước đây ta cũng từng đi vào Cửu Trọng Địa Tạng để tìm cách cứu sư phụ, nhưng ở bên trong đó có quá nhiều đồ vật kinh khủng, từ đầu tới cuối ta không có cách nào tiến vào sâu hơn nữa."