Phật Tổ Như Lai?
Đang đùa nhau đấy à!
Phật Tô Như Lai thế mà có tồn tại, mà lại còn có thể trốn ở trong động dưới mặt đất? Ngươi nghĩ nơi này là Linh Sơn à!
Trần Hạo tỉ mì quan sát Vương Chiêu rồi hỏi: "Lúc ngươi đi vào thấy những gì nói hết ra cho ta nghe.”
Vương Chiêu ổn định lại cảm xúc, lúc này mới từ từ kể hêt ra.
Hóa ra sau khi bước vào trong động, Vương Chiêu mới nhìn thấy được ở phía dưới là một tòa cung điện to lớn, có rất nhiều tầng, mỗi một tầng đều rất rộng, sắp xếp cổ quái, còn có nhiều loại đồ vật kinh khủng.
Bởi vì bản thân chính là âm hồn, đang dung hợp với khí Âm Sát, lại cố gắng tránh đi những thứ nguy hiểm, cho nên cả một đường Vương Chiêu cũng chỉ sợ hãi chứ không bị nguy hiểm. Một đường đi xuống tầng thứ ba thì thấy một hồ nước có máu tươi, mà trên hồ có một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng đang lơ lửng giữa không trung, ở phía sau đang tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Lúc đó Vương Chiêu liền nghĩ đến Như Lai Phật Tổ.
Bởi vì người này quá giống, hình ảnh này thật sự khắc sâu vào lòng người.
Nhưng chỉ một cái nhìn này mà Vương Chiêu liền cảm giác được trên người có gì đó bị vỡ vụn, cả người từ trên xuống dưới như bị thiêu đốt, nhịn không được liền bắt đầu chạy quay lại, cuối cùng còn bị thiêu đốt đến mức mơ hồ luôn, nếu không phải còn một cổ ý chí kiên trì, nó chưa chắc đã ra khỏi nơi này được.
Nghe xong lời Vương Chiêu kể lại, Trần Hạo giật mình tới mức trợn mắt há mồm.
Từ sớm cảm giác nơi này không thích hợp, thậm chí khi đã từng là Đại Thần Thông Giả, cũng cắt đứt Long Khí trong đất của núi Thái Hành, tạo thành một nơi huyền bí.
Nhưng Trần Hạo thật không nghĩ tới, ở dưới mặt đất đã vượt qua sức tưởng tượng, Vương Chiêu mới thăm dò ba tầng đã gặp được Phật Tổ Như Lai, mà chỉ một cái nhìn thôi khiến một thân pháp quang bảo hộ cũng bị phá nát, quá tà môn rồi.
Quả nhiên, mình lựa chọn không đi xuống dưới là lựa chọn chính xác.
"Ngươi tìm ba tầng đều không thấy một chút dấu vết nào của phụ thân ngươi sao?" Trần Hạo hỏi.
Vương Chiêu lắc đầu: "Nhiều nơi thuộc tầng thứ nhất và tầng thứ hai đều có rất nhiều thi cốt, số lượng quá nhiều không thể đếm được, tàn phá không nguyên vẹn, không thể phân biệt được nam hay nữ. Mà lại không thấy có một hồn phách nào, tôi cũngkhông có cách nào xác định phụ thân có chết ở bên trong này không nữa."
Trần Hạo nhíu mày.
Thế mà lại không có hồn phách, đã đi luân hồi đầu thai hay là bị vật gì đó cổ quái dị thường cắn nuốt mất rồi?
Nghĩ mãi mà không ra, Trần Hạo nhìn về phía Vương Chiêu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta còn một cách để thăm dò, nếu như cách này cũng không được nữa, như vậy phụ thân ngươi có khả năng đã chết tại nơi này, mà hồn phách không phải đi đầu thai, chính là hồn phi phách tán, những cái khác thì ta cũng bó tay."
Vương Chiêu im lặng, một lúc sau mới nói: "Được, đại sư thử một lần cũng được, nếu có tin tức thì tốt, không có tin tức, tôi cũng đành nhận mệnh."
Trần Hạo gật đầu, sau đó thu hồi nó, mang mèo đen và gà trống đi khỏi nơi này và quay lại thung lũng cắm trại.
Trần Hạo cũng không đi nghỉ ngơi, liền đi tìm mấy chục cây trúc, sau đó khai quang vào rồi chúng sinh ra một chút linh tính, lại khắc phù văn ở mặt ngoài cây trúc, sau đó Trần Hạo lấy thung lũng làm trung tâm, đem cây trúc cắm ở xung quanh, bao trùm phạm vi mười dặm.
Làm xong những việc này, Trần Hạo trực tiếp bóp tay pháp quyết , bắt đầu thi pháp.
Từng đường sáng lan tỏa, bao phủ tứ phương.
Sau khi Trần Hạo tiêu hao hơn phân nửa pháp lực, trong phạm vi mười dặm xung quanh, ngay lập tức ánh sáng di động.
Sau đó, dưới pháp quyết của Trần Hạo dẫn dắt, cứ chầm chậm, mảnh vùng này lại bắt đầu trở nên sáng ngời.
Ở trong lều trại, Triệu Tân Vũ nhăn mày, từ từ mở to hai mắt, bây giờ ở bên ngoài đã là tờ mờ sáng.
Vươn vai một cái,Triệu Tân Vũ hơi nghi ngờ: "Tại sao cứ cảm thấy buồn ngủ nhỉ! Chẳng lẽ là do lâu quá không hoạt động nên thấy hơi mệt mỏi, thân thể không chịu nổi?"
Sau khi xuống khỏi cái võng, Triệu Tân Vũ liền hoạt động thân thể, thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đang cắm trại ở đây cũng từ từ tỉnh dậy, mỗi người đều mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng súng, tiếng lộc cộc, nghe xong liền biết đó là súng máy.
Mọi người chưa tỉnh ngủ bị giật mình ngay lập tức hoàn hồn, vội vàng đánh giá chung quanh, thảo luận ầm ĩ.
Triệu Tân Vũ đi ra khỏi lều, hoang mang nhìn về phía tiếng súng phát ra.
Vào lúc này, ở bên lều của tóc đỏ, gà trống biến thành một người đàn ông lực lưỡng, cầm trong tay pháo hỏa thần, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía lều của tóc đỏ đang nổ tung dữ dội, những viên đạn bắn xuyên qua cây, bụi trên mặt đất tung bay, khiến cho người doanh địa vội vã sang trái sang phải, hốt hoảng .
"Là ngươi!" Tóc đỏ nhìn thấy được gà trống biến thành người, giật mình hét lên một tiếng.
Gà trống vừa biến thành người cười dữ tợn, hét lớn: "Đều ngồi xuống hết cho ta, nếu không toàn bộ đều phải chết."
Những người này sớm đã bị một cú nổ súng vô lý của gà trống dọa cho mất mật, toàn bộ đều ngồi xổm xuống.
Gà trống bước đến chỗ tóc đỏ với bộ quần áo không chỉnh tề và một người đàn ông trung niên, mở miệng nói: "Anh Hạo đã nhận ra từ sớm các ngươi đi theo phía sau, có ý đồ xấu xa, để tránh cho hành động bị phá hỏng, các ngươi nên đi cùng ta một chuyến thôi."
Sắc mặt của tóc đỏ hơi thay đổi, muốn mở miệng nói, lại bị gà trống bắn một viên đạn xuống dưới chân, sau đó nói với vẻ lạnh lùng: "Các ngươi chỉ cần nghe theo ta là được, nếu để ta nghe thấy ai nói ra một chữ, liền chết."
Tóc đỏ nhấp môi, siết chặt nắm đấm.
Gà trống cười: "Lúc này mới ngoan nha, đứng lên hết đi, đi về phía trước."
Sau đó, gà trống đi ở đằng sau, dùng pháo hỏa thần uy hiếp, một đám người đi về phía thung lũng.
Trong doanh địa ở thung lũng, đám người Triệu Tân Vũ đang thảo luận về phía tiếng súng, Trần Hạo đi ra, ôm mèo đen, dáng vẻ bình tĩnh cực kỳ.
Triệu Tân Vũ vội vàng bước đến: "Này anh em, tiếng súng ở đâu vậy? Có thể ảnh hưởng tới hành động của chúng ta hay không!"
Trần Hạo cười nói: "Đừng lo, người nổ súng là do ta phái đi, lát nữa nó trở lại thôi, có lẽ sẽ mang theo một số người khiến ngươi giật mình đấy."
Triệu Tân Vũ nhìn về phía Trần Hạo với vẻ giật mình khó hiểu.
Trần Hạo lại không nói gì thêm nữa.
Triệu Tân Vũ nhăn mày lại, đôi mắt lóe sáng, nhìn ra bên ngoài thung lũng.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, gà trống liền uy hiếp một đám người đi vào thung lũng,đi đến gần doanh địa.
Đột nhiên nhìn thấy một đám người xuất hiện, mấy người ở đây đều cảnh giác lên, lấy ra dao găm đang giấu trong người, còn có một số súng ống.
Nhưng ngay lập tức, Triệu Tân Vũ bất ngờ hét lên một tiếng: "Tiểu Vũ, lão Lục! Các ngươi làm sao. . ."
Gà trống đến bên cạnh Trần Hạo, nhếch miệng cười nói: "Anh hạo, đều đưa đến nơi rồi, không thiếu một ai, bước tiếp theo phải làm thế nào đây ạ?"
Trần Hạo cười nói: "Đương nhiên là đến lúc vạch trần chân tướng rồi."
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía tóc đỏ: "Nói đi, các ngươi tới đây với mục đích gì, cũng đừng giấu diếm, các ngươi làm bất cứ điều gì đều nằm trong lòng bàn tay của ta, nói cái gì hay làm chuyện gì ta đều nhìn thấy rõ ràng."
Sắc mặt của tóc đỏ thay đổi, không thể tin được nhìn về phía Trần Hạo.
Người đàn ông trung niên thì vẻ mặt lúng túng rồi nói: "Thật xin lỗi, Vũ gia, là Tiểu Vũ gia muốn tới, cậu ấy nói không tin nguyền rủa, nhất định phải theo tới."
"Vậy những người này thì sao? Cũng là theo tới?" Triệu Tân Vũ hỏi.
Nam tử trung niên đang muốn giải thích.
Tóc đỏ đột nhiên mở miệng nói: "Ông già, chúng ta tới giết ông đấy."
Triệu Tân Vũ tức giận, vốn định mắng chửi người, nhưng đột nhiên mê mang, vô thức mở miệng: "Chỉ bằng cái đồ nhãi ranh nhà ngươi sao? Cũng dám nói giết ta?"
Nói xong Triệu Tân Vũ đứng hình.
Tóc đỏ cười: "Nghe thấy lời ngươi nói, xem ra ngươi thật sự không phải cha ta, nói, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao phải đóng giả thành cha ta?"
Triệu Tân Vũ nghẹn lời, đôi mắt liếc nhìn tóc đỏ, người đàn ông trung niên, rồi vòng về phía Trần Hạo đang đứng ở giữa, đột nhiên nhìn sang người đàn ông tử trung niên: "Ngươi không phải lão Lục, ngươi là ai?"