Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 725 - Chương 726: Dãy Núi Sống

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 726: Dãy núi sống

Bóng người lướt qua, đến chỗ cửa động.

Trần Hạo quan sát tỉ mỉ một lát, ánh mắt khẽ chuyển động, đột nhiên phất tay, một cái bóng mờ hiện lên trước mặt, chính là Vương Chiêu.

Nhìn thấy Trần Hạo, Vương Chiêu có chút kích động nói: "Đại sư, có tin tức sao?"

Trần Hạo nói: "Có tin tức hay không, cần ngươi đến phán đoán, nơi này là Động Tiên Trường Sinh, dựa theo lời của Triệu Tân Vũ, năm đó cha ngươi cùng một nhóm người xâm nhập vào đó. Nhưng vừa rồi ta quan sát, nhưng không phát hiện hơi thở của âm hồn bên trong, cho nên muốn tìm hiểu tình hình, ta cần ngươi đi mạo hiểm."

Vương Chiêu sững sờ, sau đó không chút do dự nói: "Đại sư xin phân phó, ta nên làm như thế nào?"

Trần Hạo nói: "Ta sẽ gia trì một đạo pháp quang trên thân thể người, có thể bảo đảm sự an toàn của người một lần, người đi vào từ đây, đến bên trong xem xét, thử xem có tìm thấy di thể của cha người ở trong không, nếu như gặp phải nguy hiểm, lập tức rời khỏi."

Nói xong, Trần Hạo tay nắm pháp quyết, một đạo pháp quang rơi xuống người Vương Chiêu.

Vương Chiêu cảm nhận được một chút khác biệt trên người, lúc này mới cười nói: "Đại sư yên tâm, trước khi tìm thấy cha, ta sẽ không mạo hiểm."

Nói xong, nó quay người lại, hóa thành một trận gió, trực tiếp chui vào cửa hang.

Chờ Vương Chiêu tiến vào trong động, gà trống mở miệng nói: "Hạo ca, chúng ta không đi xuống nhìn xem sao? Ta cảm thấy chỗ như vậy, bên trong chắc chắn có bí mật."

Trần Hạo nói: "Không đi, ta biết bên trong khẳng định có đồ tốt, nhưng ta cũng cảm nhận hơi thở cảnh giác bên trong, như vậy cũng tốt, so với núi Âm Nguyệt, đồ tốt trong đó tuy nhiều, nhưng nhìn không thấy ăn không được, tội gì khổ như thế chứ? Thà rằng như vậy, dứt khoát trực tiếp không đi tìm, cũng miễn cho xoắn xuýt."

Gà trống im lặng.

"Nhưng ta có một dự cảm, luôn cảm thấy cha của Vương Chiêu, sẽ không tùy tiện chết đi như vậy, cho nên trước đó không trực tiếp tìm tin tức, mà lựa chọn hợp tác, hiện tại xem ra, dự cảm của ta, dường như đúng rồi." Trần Hạo ý vị sâu xa nói.

Gà trống đang muốn mở miệng hỏi cái gì, đột nhiên chỗ cửa hang một cỗ âm sát bắn ra.

Trần Hạo biến sắc, dáng người vút qua tránh đi, nhìn cỗ khí âm sát kia, giống như đạn, trực tiếp bắn ra xa, sau đó hóa thành không khí tản ra khắp nơi.

Sau đó Trần Hạo nhìn về phía cửa hang, mắt lộ ra kinh ngạc.

Trong cảm nhận vừa rồi, có một lối đi nào đó phía dưới hang động này, bên trong mặc dù có khí âm sát, nhưng không nhiều, sao đột nhiên xuất hiện một luồng như thế.

Chẳng lẽ là Vương Chiêu tiếp xúc phải thứ kì quái gì?

Trần Hạo có chút lo lắng.

Không nói chuyện nữa, Trần Hạo bắt đầu tập trung sự chú ý.

Nhưng trong cửa hang lại yên tĩnh trở lại, giống như tình huống vừa rồi là ảo giác.

"Hạo ca, cỗ khí âm sát vừa rồi, sao ta cảm thấy giống như là hô hấp vậy." Lúc này, gà trống lên tiếng với giọng điệu kì quái.

Trần Hạo sững sờ: "Hô hấp gì?"

Gà trống lắc đầu nói: "Ta không nói rõ được, giống như, người đột nhiên hắt hơi, hoặc là thở ra vậy, cỗ khí âm sát vừa rồi, là hang động này đang hô hấp."

Trần Hạo mắt trợn tròn.

Mẹ nó, trí tưởng tượng bay xa quá rồi!

Ý của người là, dãy núi này còn sống sao? Vậy đây là thứ kinh khủng đến nỗi bậc nào!

Meo!

Mèo đen đột nhiên cũng kêu một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Hạo, giống như đang phụ họa lời của gà trống.

Trần Hạo im lặng.

Một mình gà trống còn có thể sai, nhưng nếu Tiểu Hắc cũng thấy vậy, vậy thì có vấn đề.

Hai đứa nó choi tới nay, nếu cảm giác được chuyện gì, đa số đều chưa từng sai.

Nói cách khác, khí âm sát vừa rồi, thật sự là hô hấp?

Trái tim Trần Hạo đập mạnh một cái, đảo mắt xung quanh.

Khắp nơi yên tĩnh, bặt hơi, ngay cả những trùng độc cũng không tìm thấy một con trong vòng mấy trăm mét.

Mắt nhìn gà trống một cái, Trần Hạo không nói hai lời, bóng người trực tiếp bay lên phía trên đỉnh núi.

Lên trên cao, dù đang trong bóng đêm, nhưng dưới con mắt âm dương của Trần Hạo, thứ nhìn thấy sẽ không giống nhau.

Trong mắt hắn, dãy núi phía dưới, địa khí phun trào, kéo dài vô tận, lưu chuyển không tắt.

Đây là khí đại long của toàn bộ núi Thái Hành, có long khí ngay dưới đất núi Thái Hành.

Xoay chuyển ánh mắt, Trần Hạo liền phát hiện, long khí ở khắp núi Thái Hành, lúc qua nơi này, đột nhiên thay đổi.

Những nơi khác địa khí phun trào, thông suốt. Mà một vùng dãy núi ở khe hở này, giống như một vết cắt, chặt đứt một bộ phận long khí phía trên đại mạch, sau đó một phần long khí bị cắt đứt lắng xuống, chảy tới một lối đi nhỏ, ở khu vực dãy núi nhỏ này, tạo thành vòng tuần hoàn trong đó.

Đây giống như một vết thương nhỏ của một cây đại thụ.

Nhưng đối với dãy núi này mà nói, lại là một loại tạo hóa, cắt đứt long khí để tạo hóa bản thân, khiến Trần Hạo cảm nhận rõ ràng, hơi thở địa mạch của khu vực nhỏ này, nó hoàn toàn khác biệt với núi Thái Hành, có nội tình của mình, hơn nữa Trần Hạo còn phát hiện, hơi thở địa mạch bao quanh khu vực này, giống như một con cóc đang ngủ say.

Đặc biệt là nó đang không ngừng ăn cắp long khí của núi Thái Hành. Theo thời gian, khu vực nhỏ này tất nhiên sẽ sinh ra thay đổi không thể nào lí giải.

Sắc mặt Trần Hạo nghiêm trọng hơn.

Tình huống này không phải do long khí địa mạch trong núi Thái Hành tự thay đổi, nếu không long khí địa mạch trong núi Thái Hành có thể từ từ thay đổi trở lại bình thường.

Duy chỉ có người cố ý bố trí, bày pháp thuật cấm quấy nhiễu, mới có thể tạo ra sự khác thường này.

Nhìn tình huống này, người tạo ra sự khác thường này, sợ đã sống từ rất lâu trước đây, không biết mục đích của người này là gì?

Hơi thở địa mạch sông núi, là căn bản của đại địa, đánh cắp hơi thở địa mạch sông núi, tương đương với hủy hoại đại địa, liên lụy tới nhân quả bậc này, cho dù là thần tiên cũng không gánh vác nổi. Người bình thường ai dám làm như vậy? Không sợ trời trách phạt, tan thành mây khói?

Trần Hạo nhìn chăm chú phong cảnh núi, tâm tư chuyển biến phức tạp, lại không thể lý giải.

Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt Trần Hạo chuyển động, bóng người vút qua đi xuống, mang theo mèo đen àv gà trống, ẩn núp đến một chỗ tối tăm, dùng trận pháp nhỏ để che đậy hơi thở.

Sau đó, Trần Hạo liền phát hiện, một bóng người nhanh chóng đi tới.

Nhìn kỹ, Trần Hạo ngạc nhiên.

Người tới chính là người dân bản địa kia.

Lúc này động tác của cậu ta mạnh mẽ, trong bóng đêm cũng như giẫm trên đất bằng, khoảnh khắc đến bên cửa hang.

Lúc tới đó, cậu ta làm một chuyện khiến Trần Hạo kinh ngạc.

Cậu ta lấy đá chặn cửa hang lại, còn dùng bùn đất che giấu, nếu như không phải Trần Hạo tới trước, đến trễ một bước, sẽ không biết ở đây có cửa hang.

Hang động này, là cậu ta đào?

Trần Hạo cảm thấy mơ hồ.

Một người dẫn đường tùy tiện tìm mà cũng có vấn đề.

Rốt cuộc có bao nhiêu người đang đánh chủ ý lên Động Tiên Trường Sinh này?

Yên lặng nhìn người bản địa kia chặn cửa hang, sau đó lại lặng yên rời đi. Trong lòng Trần Hạo đầy khó hiểu, có chút xúc động muốn giữ cậu ta lại, trực tiếp mê huyễn thần trí, ép hỏi tường tận.

Đúng lúc này, Trần Hạo liền phát hiện, hồn phách Vương Chiêu vọt ra từ trong hang.

Nhưng lúc này hồn phách của Vương Chiêu trở nên vô cùng suy yếu, có nguy cơ bị hồn phi phách tán.

Trần Hạo không quản người bản địa kia nữa, trực tiếp lấy linh hương ra, sau khi đốt, bù đắp cho Vương Chiêu.

Không bao lâu, hồn phách Vương Chiêu ổn định hơn, ánh mắt cũng tập trung lại, sau khi nhìn thấy Trần Hạo, Vương Chiêu kích động nói: "Đại sư, ta nhìn thấy Như Lai phật tổ."

Trần Hạo: "..."

Bình Luận (0)
Comment