Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 724 - Chương 725: Diễn Kịch

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 725: Diễn kịch

Ngày thứ hai, hai giờ chiều, ở một chỗ dưới chân núi phía Tây Nam núi Thái Hành.

Đoàn xe dừng lại và tu sửa tại một ngôi làng, một tiếng sau, trực tiếp xuất phát, đi thẳng vào trong núi.

Lúc lên núi, trong đội thêm một người, là người bản địa ở đây, tuổi không lớn lắm, có vẻ hơn 20 nhưng chưa tới 30 tuổi, nói tiếng khiến người ta không hiểu, chỉ có Triệu Tân Vũ có thể giao lưu , dựa theo giải thích của ông ta, cha của thằng nhóc này, chính là người năm đó dẫn đường cho họ, nhưng cha cậu ta mấy năm trước bệnh chết, thằng nhóc này từ nhỏ đã cùng cha vào núi, cũng biết được mấy con đường. Có cậu ta dẫn đường, có thể tránh rất nhiều con đường quanh co.

Đối với chuyện này, Trần Hạo tỏ ra đã hiểu.

Theo đường núi đi lên, trên đường đi quanh co, lúc trời tối, đoàn của họ tới một khe núi.

Đến nơi này, Triệu Tân Vũ lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên: "Chính là ở đây, Động Tiên Trường Sinh đi vào từ đây, năm đó chúng ta đã đi con đường này, xuyên qua khe núi này, chính là Vạn Độc Câu, cửa vào của Động Tiên Trường Sinh, ngay tại Vạn Độc Câu."

Những người trong đoàn đều vui mừng, vội vàng xem xét.

Trần Hạo ôm mèo đen, ánh mắt cổ quái.

Ý niệm của hắn cảm nhận được phía sau có người theo dõi.

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Lục vốn ở cùng với tóc đỏ, nhưng sau khi đến làng dưới núi, họ lại tụ họp với một nhóm người khác, sau đó đuổi theo phía sau.

Chuyện này khá thú vị.

Tóc đỏ không phải con trai Triệu Tân Vũ, bộ dáng dù thế nào cũng có chút không giống.

Nhưng nhóm người này, từng người đều có tử khí quấn thân, xem ra thứ gọi là Động Tiên Trường Sinh, thật sự là nơi nguy hiểm!

Trần Hạo lại nhìn về phía khe núi, mơ hồ có thể phát hiện, có một loại khí lạnh xâm nhập.

Đến cả mèo đen và gà trống, đến nơi này đều trở nên tập trung hơn.

Vui vẻ đủ rồi, tiếp tục tiến lên.

Đi đường trong bóng tối, tốc độ không nhanh, mà mọi người còn mang theo không ít thứ.

Người thanh niên bản địa cũng không có lời oán giận, bởi vì trước khi lên núi, Triệu Tân Vũ trực tiếp đặt trước mặt cậu ta 20 ngàn tiền mặt, để hôm nay cậu ta dẫn đường, tìm tới Vạn Độc Câu.

Trước mặt tiền tài, không có cái gì không thể làm được.

Một đường tiến lên, không đến một tiếng, đi qua khe núi, trước mặt xuất hiện một khe hở hẹp dài.

Hai bên khe hở này, đầy cỏ cây, mơ hồ cũng có thể nghe được dưới đáy có tiếng nước chảy, nhìn khá bình thường không có gì lạ.

Nhưng đến nơi này, người bản địa lại đánh chết không chịu đi, bày tỏ chỉ có thể đến nơi này, quãng đường còn lại, phải dựa vào bản thân mọi người.

Nhìn ánh mắt cậu ta, hiển nhiên cực kì e ngại với khe hở này.

Triệu Tân Vũ từng đi một lần, cũng không cưỡng ép, đồng thời nhân cơ hội mở doanh địa trong khe núi, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lại đi tìm cửa vào Động Tiên tại Vạn Độc Câu.

Đối với vấn đề này, tâm tư Trần Hạo có suy nghĩ, nhưng không lên tiếng.

Rất nhanh, đất cắm trại đã chuẩn bị xong, đám người dùng bữa tối đơn giản, liền tự mình nghỉ ngơi.

Trần Hạo một mình hưởng một cái lều, khi chỗ cắm trại dần yên tĩnh, Trần Hạo phất tay, bố trí một huyễn trận nhỏ, tạo ra một cảnh tượng ảo tại nơi mình nghỉ ngơi, sau đó tự mình mang theo mèo đen và gà trống rời đi, tới chỗ đám tóc đỏ.

Trước đó cảm nhận được bọn họ đang ở xa phía sau, nấp rất kỹ, chí ít không bị Triệu Tân Vũ phát hiện.

Nhưng cũng không giấu nổi Trần Hạo.

Lúc này, đám người tóc đỏ đang núp trong lều bàn bạc gì đó. Xung quanh một đám đàn ông cường tráng canh gác.

Trần Hạo sử dụng huyễn thuật hộ thân, trực tiếp nghênh ngang đi đến.

"Chú Lục, hàng giả kia, lần này có thể bị lộ ra sở hở không?" Lúc này tóc đỏ thể hiện một khí chất ổn trọng hoàn toàn không giống hắn ta trước kia, ánh mắt sắc bén dọa người.

Người đàn ông trung niên nói: "Không tốt, muốn xem liệu có thể tìm thấy thứ đó không. Hắn trăm phương ngàn kế, giả mạo Vũ gia nhiều năm như vậy, chắc chắn là vì thứ đó. Nếu không phải lão gia Vũ gia lúc đó với ta có một ám hiệu chỉ có hai chúng ta biết, thì ta cũng không thể phát hiện hắn là giả."

Tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn giả mạo cha ta, hừ, lão già này, cũng xứng để ta gọi cha sao, chỗ Động Tiên Trường Sinh này, mấy năm nay đã bị chúng ta chôn mấy tấn thuốc nổ rồi, chỉ đợi hắn đến đây, hiện tại cơ hội tới, sẽ làm cho hắn không có đường ra."

Nghe đến đó, Trần Hạo sững sờ.

Thật sự là ngoài ý muốn a.

Triệu Tân Vũ là giả? Vậy ông ta là ai? Ông ta muốn tìm thứ gì?

Mà đoàn người tóc đỏ, lại muốn giết Triệu Tân Vũ?

Thế nhưng cái này không đúng a, đã biết là giả, vậy trực tiếp đưa xuống thẩm vấn, cần gì phiền phức như vậy, phải giả bộ mấy chục năm, xem hàng giả là lão gia thật mà hầu hạ!

Tính nhẫn nại này, chỉ sợ cũng không ít tính toán.

"Tiểu Vũ gia, ngươi là con trai trưởng duy nhất của Vũ gia, những năm này ta cũng một mực âm thầm dạy ngươi thuật phong thủy mạch đất, ngươi cũng không phụ kỳ vọng, gần như đã vượt qua ta, ta rất vui mừng, nhưng Tiểu Vũ gia ngươi phải nhớ kỹ, thuật này của Vũ gia, truyền lại chín đời, là vì tìm kiếm thần vật kia, đến giai đoạn này của Vũ gia, cuối cùng có thể khẳng định vật này trong Động Tiên Trường Sinh, người nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, hoàn thành giấc mộng của Vũ gia trước, rồi chúng ta mới đối phó tên Vũ gia giả kia."

Tóc đỏ dường như có chút không cam tâm, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn gật đầu nói: "Ta biết rồi chú Lục, sẽ không xúc động."

Người đàn ông trung niên cười nói: "Vậy là tốt rồi, ừm, không còn sớm, đi nghỉ trước, Vạn Độc Câu, ban đêm mới là đáng sợ nhất, căn bản không cách nào đi được, chỉ có chờ ban ngày những loài có độc ẩn núp, mới có thể đi qua, chúng ta muốn hoàng tước bắt tằm, vậy phải chuẩn bị đủ tinh thần."

Tóc đỏ nói: "Được, vậy chú Lục nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi về trước."

Sau đó người trong lều tản đi.

Trần Hạo cho rằng như vậy là xong, đang định rời đi, đột nhiên ánh mắt hắn chuyển động, tiếp tục chú ý.

Sau đó, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện.

Người đàn ông trung niên vốn khách khí nhìn tóc đỏ với ánh mắt từ ái, sau khi tóc đỏ rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lấy ra một tấm bản đồ cũ nát, chỉ mấy điểm, trên mặt lộ ra nụ cười giễu.

Mà tóc đỏ tiến vào một lều vải, nằm trên võng, trong miệng phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy: "Lão hồ ly."

Trần Hạo: "..."

Mẹ nó, từ những biểu cảm và lời nói này, có thể nhìn ra, nó không giống như những gì hắn nghĩ vừa rồi.

Những người này, không kẻ nào nói thật, đều đang dối trá đối phó, khiến cho mình đều tin.

Biểu diễn đẳng cấp Vua màn ảnh a!

Trần Hạo suy nghĩ một chút, đột nhiên nhếch miệng cười.

"Đều thích diễn kịch đúng không, vậy thì diễn cho tốt vào, ta để các người đến diễn một vở kịch."

Nghĩ đến đây, Trần Hạo quay người, mang theo mèo đen cùng gà trống, không chút do dự lao thẳng tới Vạn Độc Câu.

Tiến vào bên trong, Trần Hạo liền phát hiện, nơi này không có tiếng côn trùng, nhưng cảm nhận được bên trong gần như mỗi chỗ đều có những sinh linh nhỏ bé ẩn nấp.

Đã gọi là Vạn Độc Câu, hiển nhiên những lũ côn trùng trong này đều có độc.

Trần Hạo tiến đến, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của lũ côn trùng xung quanh.

Lúc này, gà trống trừng mắt, kêu cục cục, nháy mắt, những sinh linh nhỏ bé xung quanh trốn đi hết.

Sau đó, gà trống mở đường, Trần Hạo đi theo, đi thẳng tới chỗ sâu trong khe hở.

Một đường đi đều cảm nhận, cuối cùng, Trần Hạo phát hiện một chỗ lún.

Chỗ lún này có vẻ rất lâu rồi, bên trong cỏ cây đã mọc.

Cảm nhận bằng ý niệm không cách nào xuyên thấu qua chỗ lún để quan sát tình huống bên trong, nhưng ý niệm của Trần Hạo lại cảm nhận được, phía dưới chỗ lún cách mặt đất 200m, có một cửa hang bị cỏ cây che giấu, nối thẳng sâu bên trong.

Bình Luận (0)
Comment