Ầm ầm!
Tia sét thứ hai bị Hiên Viên Nhị Đại chặn lại, nhưng bầu trời đầy mây đen ngày càng đè xuống thấp, nhìn như có thẻ chạm tay đến vậy.
Sắc mặt Trần Hạo trở nên khó coi.
Cái này rất rõ ràng là không muốn để mình tiếp tục.
Nói cách khác, mở linh vì Thái Hành sơn là vi phạm thiên đạo, là cấm.
Nhưng từ đây cúng có thể thấy rằng, đường kiếm bắt đầu của mình cũng có thể thực hiện đươc, có thể thành công được.
Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là kéo lệch ngọn núi mà.
Kim Thân Ma xuất thế hại nhân gian, ngươi mặc kệ thì ta tới thay trời hành đạo, vậy mà ngươi lại ngăn cản?
Tưởng ta dễ bắt nạt sao?
Trần Hạo thầm mắng trong lòng.
“Hệ thống đại lão, thiên đạo không công bằng, ngươi nói làm sao đây?”
Hệ thống không đáp lại.
Trần Hạo tiếp tục nói: “Đại lão, không phải ngươi sợ rồi đó chứ! Cũng đúng, hệ thống có giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là hệ thống, thiên đạo lại là chúa tể chân chính, chắc chắn ngươi không đấu lại.”
Đinh Đông: “Túc chủ không cần phải kích tướng, thiên đạo vô tình, hành động theo đại thế thì không hề xung đột với ta”.
“Đại thế? Đại thế là cái gì? Nhất định phải tu hành pháp thuật để nhân gian đại loạn, sinh linh đồ thán, như vậy mới là đại thế sao?”. Trần Hạo tức giận phản bác.
Đinh Đông: “ Đây là số mệnh, Kim Thân Ma này là một bộ phận của đại thế, hắn nên xuất thế để hoàn thành sứ mệnh.”
Ánh mắt Trần Hạo trầm xuống.
Nên xuất thế? Hoàn thành sứ mệnh?
Ý này chính là cái đồ chơi này nhất định phải sát sinh vô số? Làm loạn nhân gian, cái này là cái lý gì chứ?
“Ta không phục, hệ thống đại lão, ta hỏi một câu nữa, có thể giúp ta không?” Trần Hạo quyết đoán hỏi lại.
Lần này hệ thống trầm mặc rất lâu, cuối cùng tiếng đinh đông cũng vang lên: “Túc chủ, nhất định phải đi ngược lại thiên đạo sao?”
Trần Hạo nói: “Ta không đi ngược lại thiên đạo, trời là vạn vật, ngược lại thiên đạo để làm gì, ta chỉ mong không thẹn với lòng, muốn làm thì cứ làm, làm rồi thì không hối hận.”
“Đinh đông: Túc chủ hoàn thành thử thách, hệ thống hợp hồn.”
“Đinh đông: Đại đạo 50, Thiên diễn 49, biến mất một cái, hôm nay trở về vị trí cũ”.
“Đing đông: Bổ sung nhiệm vụ xử lý, hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng???
….
Trần Hạo: "..."
Tình huống gì vậy?
Ta chỉ hỏi một câu ngươi có thể giúp không, sao ngươi một lúc nhảy ra nhiều tin tức như vậy, mỗi cái này nhìn có vẻ đều có ý nghĩa sâu xa gì đó!
“Túc chủ, hệ thống hợp hồ, từ nay về sau ngươi chính là hệ thống, hệ thống chính là ngươi, không hỗ trợ nữa, chỉ có tự thân phát động, sẽ đạt được tối cao.
Trần Hạo lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Chờ một chút, đây là có ý gì? Hệ thống rốt cục là cái gì? Ngươi là ai?
Đinh đông: Hệ thống biến mất một, ta là linh hồn biến mất vào hư vô, còn về cái khác, nếu túc chủ không chết yểu giữa đường thì tương lai sẽ biết, từ hôm nay trở đi, mọi sự do túc chủ, túc chủ một mình lên đường, hệ thống sẽ không đáp lại nữa, cũng không có nguyên nhân kết quả.
Đinh đông: cuối cùng hữu nghị báo cho túc chủ, thiên đạo đại thế, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, khi chuyện thực sự thành hiện thực, chuyện đã xảy ra mới chính là đại thế.
Vừa nói như vậy xong, Trần Hạo cũng cảm giác được trong bóng tối dường như có gì đã rời khỏi mình, cũng dường như không xảy ra điều gì cả.
Trong lòng mặc niệm hệ thống, nhưng không hề có gì đáp lại.
Trong lòng nặng nề, Trần Hạo biết vấn đề lần này mình gặp phải, với suy nghĩ của bản thân đã khiến hệ thống xảy ra thay đổi.
Mẹ nó, cái này có coi như vào thời điểm then chốt mà hệ thống như xe bị tuột xích không?
Còn nói không sợ thiên đạo, đã chạy mất rồi còn nói không sợ?
Trong lòng thầm oán, nhưng nhìn thấy mây đen ngày càng hạ xuống thấp, còn nổi lên sấm sét ngày càng kinh khủng ở phía trong.
Trần Hạo không dám suy nghĩ lung tung, yên lặng suy nghĩ về lời nói trước khi âm thanh đi mất.
Hệ thống là một trong những đại đạo thêm vào trên người mình, bây giờ bản thân chính là hệ thống, hệ thống chính là bản thân. Đơn giản mà nói, chính là sau này làm nhiệm vụ cũng như du lịch, không cần dẫn đường, có thể tự mình ddi lung tung khắp bốn phương.
Hình như đây là dáng vẻ rất không tồi, nhưng lại không liên quan gì đến hiện tại.
Khiến Trần Hạo suy nghĩa chính là câu nói cuối cùng.
Thiên đạo đại thế không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi, chuyện đã xảy ra chính là đại thế!
Lời nói đó không ngừng vang vọng trong lòng, đôi mắt Trần Hạo chầm chậm sáng lên.
Nói chuyện xa vời như vậy làm gì.
Ý tứ rất rõ ràng, thiên đạo cũng không phải tuyệt đỉnh nhất, phía trên nó còn có đại đạo.
Chuyện xảy ra trong thiên đạo tuy đại thế mãnh liệt, nhưng là chuyện chưa xảy ra, vẫn có thể thay đổi, chỉ cần thay đổi nó thì đó chính là một bộ phận của đại thế, thiên đạo vô tình, đã xảy ra rồi thì sẽ công nhận, công nhận rồi thì đại thế đã được thay đổi rồi.
Nói cách khác…
Trần Hạo nhìn về phía đám mây đen cuồn cuộn, lạnh lùng cười.
Bây giờ ta chống lại ngươi không phải ngược lại thiên đạo mà là đang tranh đại thế!
Ta thắng, thì những gì ta làm chính là đại thế.
Ta thua, sự vận hành của ngươi chính là đại thế.
Nói đi nói lại, nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn.
Vậy còn nói linh tinh làm gì, đừng có sợ, làm đi!
Trần Hạo nhìn chằm chằm lên bầu trời, vẫy tay một cái, Hiên Viên Nhị Đại bay lên, rơi vào lòng bàn tay.
Gặp sét đánh, Hiên Viên Nhị Đại chỉ biến sắc chứ không có bất kỳ hư tổn gì, cây kiếm thần này tuy không có chút liên quan nào đến truyền thuyết Hiên Viên Kiếm, nhưng bản thân nó cũng tạo nên từ sắt thần, dung hợp với vô số loại sắt quý hiếm, có thành tựu căn bản của tiên kiếm.
Đưa pháp lực vào, Trần Hạo đột nhiên sững sờ.
Lúc này Hiên Viên Nhị Đại không có bất kỳ cảm giác dẫn dắt tâm linh nào, giống như đây chính là một bộ phận thân thể, là bàn tay kéo dài ra vậy.
Đưa pháp lực vào vô cùng thông suốt, không hề đình trệ mà vận chuyển một cách tự nhiên.
Sét đánh một cái mà trở nên hiệu quả như vậy sao?
Chẳng lẽ… trời phạt cũng có thể rèn luyện thần khí?
Đôi mắt Trần Hạo sáng lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ to gan.
Ngửa đầu ngước ánh mắt sáng ngời nhìn đám mây, Trần Hạo nhếch miệng cười, trong lúc cổ tay xoay chuyển, Hiên Viên Nhị Đại trong tay đột nhiên bắn ra, phi thẳng lên bầu trời.
Kêu ầm một tiếng, Hiên Viên Nhị Đại tiến vào trong đám mây, trong nháy mắt, sấm sét ủ trong đám mây bị phát động, không ngừng vang lên tiếng lốp bốp.
Theo tiếng sấm vang lên, trong đám mây cũng hiện từng mảnh ánh sáng, mỗi lần ánh sáng chớp động sẽ có một tia chớp bắn ra từ trong đám mây.
Lần này không tấn công Trần Hạo mà đánh toán loạn bốn phía trên mặt đất.
Lần này, các linh thể lại gặp xui xẻo rồi, dù sao thì trên đất linh thể nhiều nhất, mà trời sinh âm dương tương khắc, sấm sét lại là khắc tinh của âm linh.
Sau khi sấm sét bị Hiên Viên Nhị Đại phản xạ, những điện quang ày tự nhiên sẽ bị hấp dẫn bởi linh thể, nhất thời, mỗi tia sét bắn xuống, linh thể trong mấy chục mét vuông đều sẽ tan vỡ, trực tiếp biến mất.
Theo sự tấn công không ngừng của Hiên Viên Nhị Đại đối với sấm sét trong đám mây, sấm sét phản xạ xuống cũng ngày càng nhiều, điện quang không ngừng rơi xuống khiến trong nháy mắt linh thể đã mất đi một mảng lpwsn.
Gà trống và Mèo đen cũng không dám chống lại lôi điện, vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Hạo.
Gà trống hoảng sợ nói: “Hạo ca tuyệt đỉnh, chiêu này gọi là gì?
Trần Hạo cười nói: “Cái này gọi là mượn lực đánh lực.”
Vừa nói xong, đột nhiên một tia chớp bay tới.
Trần Hạo và Mèo đen, Gà trống vội vàng tránh đi, sau đó nói: “Được rồi, thời gian câp bách, Kim Thân Ma Ứng đại thế mà xuất hiện, bây giờ đám mây này đang ngăn cản chúng ta, chỉ cầm mở linh thành công thì đám mây này mới biến mất, ta muốn cố gắng lần cuối cùng, hai người các ngươi hộ pháp cho ta, đừng để sấm sét ảnh hưởng đến ta.