Cảnh ngộ cô bé gặp phải, Trần Hạo cũng không có thời gian đi xem, lăng mộ chín tầng mới xảy ra thay đổi, chứng minh rằng phong ấn bên trong lăng mộ ngày càng yếu, nếu tiếp tục như vậy, không được bao lâu, ma người đồng có lẽ sẽ xuất thế.
Mẹ nó, ông đây chỉ tới hoàn thành nhiệm vụ, kiếm chút đạo hạnh, sao lại đột nhiên gặp phải phiền phức như vậy!
Trọng trách này quá nặng đi, gánh không được a!
Bóng người Trần Hạo bay lùi ra phía sau, suy nghĩ ứng đối như thế nào.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Cầm lên nhìn là Đới Vân gọi tới.
Trần Hạo kết nối, tức giận: "Ta nói này Đới Vân đạo hữu, bộ ngành liên quan các người rốt cuộc có ý gì? Bên này ta sắp không gánh nổi rồi."
"Trần đạo hữu, bộ ngành đã hành động, hạ lệnh cho những người gần đó đến chi viện, nhưng mà đạo hữu, bên núi Thái Hành biến động không nhỏ, hiện tại giám sát của vệ tinh ở núi Thái Hành bị mờ đi rất nhiều, giống như bị sức mạnh nào đó ảnh hưởng." Giọng nói Đới Vân nghiêm trọng.
Trần Hạo nói: "Đạo hữu, ngươi cũng đừng quậy nữa, thứ tồn tại ở trong lăng mộ chín tầng không phải tu sĩ bình thường có thể đối phó, ta cần phải có cách hiệu quả, mà không phải sau đó chỉ đến nhặt xác."
Đới Vân im lặng chốc lát, mở miệng nói: "Đạo hữu, nói thật cho ngươi biết, trước mắt đại lão các bộ phận, đều có chuyện phải giải quyết, cho dù đến chi viện, cũng phải mai mốt mới tới được."
"Đã như vậy, vì sao trước đó không nói? Hiện tại mới nói?" Bị lời này làm cho kinh ngạc, giọng điệu Trần Hạo trở nên kém đi.
Ý nghĩa ngầm là không có chi viện rồi!
Thế này còn chơi cái quái gì, một mình ta đơn thương độc mã, sao đấu với một đám quỷ dị được? Đối phương là thứ đáng sợ có thể làm lăng mộ chín tầng biến mất đấy.
Đới Vân nói: "Đạo hữu, thật sự không có cách nào khác, cấp trên ra lệnh, việc liên quan tới nhiều dân chúng, ít nhất trước mặt đạo hữu hãy cố kéo dài thời gian, đã là lấy được cơ hội sinh tồn cho những người dân gần núi Thái Hành, đây là công đức lớn của đạo hữu."
Trần Hạo im lặng.
Sau một lúc lâu mới nói: "Đới Vân đạo hữu, ta hỏi một vấn đề, các người không thể chi viện, thì không có hỗ trợ gì khác sao?"
Đới Vân nói: "Đây là mục đích ta gọi điện cho người, sau khi bộ ngành thảo luận, kế hoạch của đạo hữu, hiện tại là phương án có hiệu quả nhất, trước mắt đã bắt đầu tuyên truyền, đồng thời các đơn vị, trường học, làng xóm đều thống nhất giáo dục lại để tưởng nhớ, còn có người có chuyên môn dạy. Trong nửa tiếng nữa, sẽ xuất hiện sóng tín ngưỡng có quy mô lớn nhất. Điều này từ khi lập nước đến nay chưa từng có, hi vọng đạo hữu có thể thành công."
Hai mắt Trần Hạo sáng lên, nói: "Được, cái này rất khá, nhưng ta phải nói trước, kế hoạch này, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, có thể thành công thì tốt, không thể thành công, ta cũng không ở lại đây chờ chết."
Đới Vân nói: "Đạo hữu yên tâm, đây là kế hoạch hành động đầu tiên, trước mắt chúng ta cũng liên hệ đạo môn, Phật môn, hai bên đều sẽ có câu trả lời, sẽ tới đó trong thời gian ngắn nhất, trợ giúp đạo hữu."
Trần Hạo thở dài một hơi, tức giận: "Ngươi nói sớm a, ta còn tưởng không có chi viện gì. Yên nào, trong lòng ta hiểu rõ, trước không nói nữa."
Cúp điện thoại, Trần Hạo nhìn vô số linh thể chen chúc, hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Nhị Đại xuất hiện trong tay, chém một kiếm về phía trước, kiếm cương lộ hình vòng cung, gào thét, trảm chết mấy chục linh thể.
Sau đó Trần Hạo cũng không ham chiến, quay người tiếp tục chạy. Rất nhanh đến ngọn núi khắc hoa văn.
Đến nơi này, Trần Hạo đứng ở đỉnh núi, ngồi xếp bằng xuống, hai tay tạo pháp quyết, pháp lực lưu chuyển mãnh liệt.
Không bao lâu, trên ngọn núi, những hoa văn chằng chịt sáng lên.
Những linh thể vốn đang đuổi theo, khi đụng vào ánh sáng của hoa văn kia, đều hét thảm té xuống.
Nhưng những linh thể này không rời đi, mà tụ tập ngày càng nhiều, đồng thời gắng chống đỡ bỏng rát, di chuyển từ từ, đi về phía ngọn núi.
"Ha ha, Hạo ca, ta trở về rồi, đám nhãi con, nhìn súng của ta."
Lúc này, đột nhiên giọng nói gà trống vang lên, sau đó lửa xanh bốc lên, gào thét trút xuống.
Những linh thể bị đạn bắn trúng lập tức té ngã.
Đạn này đã được Trần Hạo thêm đạn khai quang, trước đó gà trống vẫn luôn không có cơ hội dùng, lần này, vừa vặn thử một chút uy lực.
Nhìn thấy hiệu quả của đạn, gà trống cười gằn di chuyển, linh thể chen chúc bên trong lửa xanh, nhanh chóng bị tiêu diệt.
Ở chỗ khác, một tiếng meo ô vang lên, mèo đen cũng nhảy ra ngoài, sau khi biến lớn lên, tung hoành trong đám linh thể, dưới móng vuốt thép đỏ như máu, linh thể ngã rạp một đám, sau đó bị nó nuốt chửng.
Hai đồng bọn trở về, áp lực Trần Hạo giảm đi rất nhiều, mà hai bọn nó trở về chứng minh bọn nó đã bố trí xong.
Không nói hai lời, pháp quyết của Trần Hạo thay đổi, sắc mặt tập trung lẩm bẩm.
Dần dần ánh sáng của hoa văn bên ngoài ngọn núi ngày càng sáng, sau đó giống như tiếp nối nhau, những ngọn núi xung quanh, ngôi sao năm cánh sáng lên, ngôi sao này nối tiếp ngôi sao kia, lan tràn ra, không nhìn thấy điểm cuối.
Khi tình huống này xuất hiện, bốn phương núi Thái Hành, loáng thoáng có những sức mạnh không rõ nguồn gốc lập tức ngưng tụ bay lên, sau đó chậm rãi hội tụ lại.
Dưới tình huống này, bầu trời đột nhiên ảm đạm, dần dần mây đen che mặt trời, sấm chớp xuất hiện, giống như ông trời đang nổi giận!
Vốn Trần Hạo đang bình tĩnh, trong lòng đột nhiên sinh ra cảnh giác, mở to mắt, liền thấy một sấm sét khổng lồ, bổ vào ngọn núi bên cạnh, bộp một tiếng, đỉnh núi sụp đổ, đá rơi xuống, giống như bị san bằng đi một chút.
Sắc mặt Trần Hạo thay đổi, hít một hơi khí lạnh.
Đây là, trời phạt!
Chết tiệt, chẳng lẽ chuyện mình đang làm, sẽ bị trời phạt?
Im lặng nhìn về phía bầu trời, mây đen hội tụ, ngày càng nhiều, sấm chớp liên miên không dứt.
Biểu cảm Trần Hạo dần nghiêm trọng.
Phát quyết trên tay vẫn không buông lỏng, Trần Hạo nhìn những ngọn núi xung quanh, linh thể đông đúc dường như không bị tổn hao bao nhiêu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mây đen, giận dữ hét: "Ông trời, nếu như người thật sự có linh, liền bổ sấm xuống lăng mộ chín tầng, trừ họa cho nhân gian, hù dọa ta thì có gì giỏi giang chứ?"
Mây đen cuồn cuộn, ánh chớp lấp lóe, lại đánh xuống một đòn, lần này, nhắm ngay Trần Hạo.
Trần Hạo giật nảy mình, trong lúc nguy cấp, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cổ tay rung lên, Hiên Viên Nhị Đại bay lên, trực tiếp đối đầu với sấm chớp, bộp một tiếng, Hiên Viên Nhị Đại bị bao vây bởi ánh sáng của sấm sét.
Sau đó ông một tiếng, Hiên Viên Nhị Đại rơi xuống đất, cắm ở trong đá, màu sắc của thân kiếm hơi tím đi.
Trần Hạo không biết, theo Hiên Viên Nhị Đại bị công kích.
Ở một chỗ cách nước Bổng Tử mấy ngàn dặm trong một thung lũng bí mật, một cây đại thụ già nua không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đột nhiên ánh sáng chập chờn, bắn lên không khí và đốt cháy.
Trong đại thụ, một linh thể kêu thảm thiết sống sờ sờ đi ra từ đại thụ.
Chẳng qua sau khi nó đi ra khỏi đại thụ, thì biến thành một lão già thấp bé, thân thể còng xuống, trên đầu còn có một cành cây mọc lên, có hai cái lá.
Đầu tiên nó hơi mơ hồ, sau đó nghĩ đến cái gì, ông lão bi phẫn rống lên với trời: "ĐM, ai cướp kiếm thể của ông đây!"