Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 738 - Chương 739: Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 739: Không theo sáo lộ ra bài

Sự thay đổi của ánh sáng trắng khiến Trần Hạo sững sờ.

Hình ảnh này có gì đó sai sai!

Nhưng sau đó Trần Hạo liền phát hiện nhóc con khiến mình có cảm giác gần gũi thân thiết. Cảm giác đó không thể nói rõ mà cũng không miêu tả rõ ràng được.

Đúng lúc này, nhóc con lại làm một động tác khiến Trần Hạo rất bất ngờ.

Nó quỳ xuống trước mặt Trần Hạo, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái.

Sau đó nhóc con đứng dậy, đến trước mặt Trần Hạo và giơ tay ra rồi tạch tạch tạch vặn gãy ba ngón tay, sau đó không nói lời nào liền nhét vào miệng Trần Hạo, mèo đen và gà trống.

Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.

Nhưng khi ngón tay cho vào miệng liền tan ra, chảy xuống cổ họng, ngay lập tức, một cảm giác thoải mái mà ấm áp lan tỏa.

Những nơi nó đi qua thoải mái như đang được tắm suối nước nóng vậy, cái cảm giác đau nhức cũng biến mất không một dấu vêt.

Không bao lâu, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, mình có thể động đậy được.

Hoạt động một chút thân thể, hoàn toàn không có bất cứ cái gì khó chịu cả, ngược lại còn cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức lực hiện có, cảm giác có thể đánh bay một ngọn núi.

Lúc sau, Trần Hạo cũng thấy gà trống cùng mèo đen đang từ từ đứng lên.

Vết thương của hai đứa nó không những được trị khỏi mà sau khi hồi phục thì hơi thở cũng tăng lên một đoạn.

"Có chuyện gì vậy? Tôi chưa chết à? Kiếp Vân đâu rồi?" Gà trống còn hơi mơ màng, hỏi thăm.

Trần Hạo không có thời gian phản ứng với nó, mà nhìn về phía cậu nhóc.

Nhóc con cười toe toét, trong miệng lại không có con răng nào, giống đứa bé sơ sinh vậy, vang lên tiếng ô a. Sau đó nó vươn tay ra, một ngọn núi phịch một tiếng, sau đó một đường sáng bay ra, rơi xuống trước mặt Trần Hạo, cắm trên mặt đất, chính là Hiên Viên Nhị Đại.

Ở phía bên kia, vài mảnh linh quang chui ra từ lòng đất rồi hội tụ lại xoay quanh mèo đen, một lần nữa ngưng tụ thành một thanh đao lớn.

Mèo đen vui mừng khôn xiết, móng vuốt nâng lên, thanh đao liền dung nhập vào trong lòng bàn tay của nó. Mèo đen vui vẻ đến mức chảy cả nước mắt.

Bây giờ thì Trần đã hiểu.

Nhóc con này đang cảm ơn.

Cảm ơn mình cùng mèo đen và gà trống cố gắng để nó xuất hiện trên thế giới này!

Nhưng loại cảm ơn này, ta thích đấy.

Ít ra cũng không có lỗ vốn mà nhỉ!

Chỉ có điều nhìn vẻ ngoài của nhóc con này nhìn rất quái lạ, làm cho Trần Hạo không nhìn ra được nó là sơn linh thật sự hay là cái gì.

Trong lúc Trần Hạo đang suy nghĩ, nhóc con liền biến thành ánh sáng trắng bay thẳng đến Cửu Trọng Địa Tạng.

Trần Hạo đang muốn theo thì bước chân đột ngột dừng lại, nhìn về phía cô gái nhỏ.

Bây giờ thì cô gái nhỏ đã khôi phục một chút rồi, cũng có thể động đậy nhưng chưa đứng lên được, nhìn thấy ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía mình, nó liền thay đổi sắc mặt, trở nên yếu ớt rồi nói: "Đại ca ca, đừng giết ta có được không."

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Đừng ngịch nữa, ngươi đáng yêu như thế, ta làm sao nhẫn tâm giết ngươi chứ, quay về nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải chữa khỏi vết thương, ngươi còn có rất nhiều sứ mệnh chưa hoàn thành đấy."

Nói xong, Trần Hạo phất tay thu nó vào lần nữa.

Khi hắn đang định tiếp tục đi, đột nhiên ngọn núi rung chuyển ngày càng mãnh liệt hơn, có một số chỗ trên mặt đất cũng bắt đầu nứt ra, phát ra tiền vang ầm ầm.

Trần Hạo biến sắc, bắt lấy gà trống cùng mèo đen, cả người bay lên tới một ngọn núi, nhìn xuống phía dưới liền phát hiện ngọn núi này bị rung chuyển là do một khu vực lớn ở phía trước bị nứt toác , sau đó có một cái gì đó từ dưới đất xông ra ngoài.

Thứ này quá lớn, chừng mấy mét vuông, chỉ lộ ra mỗi một cái đầu, còn phát ra một mùi vị kinh khủng của tà khí.

Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là Cửu Trọng Địa Tạng.

Trời ạ, vậy mà chui ra từ mặt đất? Chẳng lẽ là nhóc con đó làm ra à! Giỏi quá đi mất!

Vừa sợ vừa phục, Trần Hạo liền phát hiện, từng bóng ảnh bay ra từ thứ to lớn này, nằm rải rác xung quanh.

Trần Hạo khịt mũi hừ một tiếng, để mèo đen cùng gà trống vây quanh hai bên, bắt đầu ngắm bắn.

Vừa nãy là bị thụ động bắt nạt.

Bây giờ tìm được cơ hội rồi, cũng nên đòi lại mặt mũi.

Gà trống và mèo đen cũng không khách khí, tìm hướng khác nhào tới chúng

Trần Hạo đang nhìn thì đột nhiên ánh mắt khẽ di chuyển.

Hắn thấy được một bóng người đang trốn.

Lúc nhìn thấy rõ ràng đó chính là tên hòa thượng có đôi lông mày trắng.

Lúc trước nếu không phải là hắn, mình sớm đã rời đi. Bị ép phải đuổi tới đây, suýt nữa bị hố, thật sự đáng ghét mà!

Lại nói, loại hàng này đầy lòng từ bi, nói đại nghĩa, kết quả sau khi xoay người thì mình lại bị biến thành trợ thủ của Kim Thân Ma.

Ha ha, muốn chạy à? Nằm mơ đi!

Bóng dáng Trần Hạo bước xuống từ không trung rồi lại đi lên, bóng người xoay chuyển mấylần, sau khi đứng xuống đất liền đứng chặn đường trốn chạy của tên hòa thương có lông mày trắng này.

Hòa thượng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác tức giận, ở giữa đôi lông mày xuất hiện một chữ mày đỏ như máu, cực kỳ bắt mắt.

Trần Hạo cười toe: "Đại sư, lại gặp mặt rồi."

Hòa thượng có lông mày trắng chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: "A Di Đà Phật, tại sao Trần đạo trưởng lại cản đường ta?"

Trần Hạo bĩu môi: "Bây giờ còn cần giả vờ nữa không? Ngươi tự nhìn lại mình xem có chút nào giống một vị cao tăng đắc đạo không ? Ngươi không cảm thấy xấu hổ với Phật môn à ?"

Hòa thượng có lông mày trắng thở dài rồi nói: "Quả nhiên là kiếp số thay đổi không lường được, Trần đạo trưởng, lão nạp thật sự không nói dối, trước đây ta gây chuyện thì trong lòng lão nạp có nỗi khổ riêng, chỉ cần Trần đạo trưởng để ta rời đi, trong vòng ba ngày lão nạp sẽ viên tịch, trả lại nhân quả."

Trần Hạo nhìn nhìn tên hòa thượng từ trên xuống dưới sau đó ánh mắt đột nhiên lóe lên, nói: "Đồ vật ở trong ngực của ngươi được mang ra từ trong Địa Tạng nhỉ."

Hòa thượng im lặng không nói.

Trần Hạo cười: "Ta hiểu, lão hòa thượng nhà ngươi quả nhiên là rất lợi hại, đối với người khác hung ác, đối với mình còn ác hơn. Ngươi cố ý hút chất độc Kim thân trên người Vương Khải Toàn, là có thể tránh khỏi một phần nguy hiểm ở bên trong Cửu Trọng Địa Tạng, sau đó cố tình đi phá bỏ phong ấn Kim Thân Ma, mục đích không phải vì thả ra Kim Thân Ma, mà là vì đồ vật trong ngực của ngươi, có đúng không?"

Không đợi tên hòa thượng mở miệng liền nói trắng ra luôn, Trần Hạo cười khẩy: "Thực sự tính toán rất giỏi, ngươi có biết hành động này của mình sẽ mang đến kiếp nạn lớn như thế nào cho nhân gian không ? Nếu như Kim Thân Ma xuất thế, Phật môn của ngươi phải gánh lấy nhân quả bao lớn….Mà, không đúng, Kim Thân Ma xuất thế là điều chắc chắn….Chuyện này ngươi đã tính ra cho nên cố ý làm ra nó đúng không?"

Trần Hạo thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm trang nhìn tên hòa thượng có lông mày trắng.

Hòa thượng vẫn cứ bình tĩnh như thường, mở miệng nói: "Trần đạo trưởng, lão nạp không muốn làm kẻ thù với ngươi, làm ơn nhường đường một chút."

Trần Hạo hít sâu một cái, mở miệng: "Muốn đi cũng được nhưng đồ vật nhớ để lại."

Vẻ ác độc trong mắt tên hòa thượng có lông mày trắng lóe ra, thân ảnh đột ngột tiến sát về phía Trần Hạo, chiếc áo cà sa lắc một cái, cơ thể Trần Hạo ngay lập tức vỡ nát, biến thành hư không

"Mới như vậy mà đã không nhịn được động thủ rồi sao, ha ha, đáng tiếc đối thủ của ngươi không phải là ta." Giọng nói của Trần Hạo vang lên từ hướng khác.

Khi hòa thượng có lông mày trắng quay người nhìn lại thì sắc mặt thay đổi hoàn toàn.

Không biết từ bao giờ, một người đàn ông cao lớn, trên người mặc áo giáp, khí chất hiên ngang đang lơ lửng trên không trung.

Khuôn mặt người đàn ông đầy uy nghiêm, tóc dài bay bay, một tay đang giữ bảo kiếm, dưới chân là bàn khắc hình rắn đang quấn chặt con rùa.

"Thần đạo chi linh, Chân Vũ Đế Quân!"

Hòa thượng có đôi lông mày trắng hít một hơi lạnh, sau đó không chút nghĩ ngợi, trên thân hiện ra kim quang, cả người từ từ đều biến thành màu vàng, giống như Kim Thân La Hán.

Hư ảnh của Đế Quân nhếch miệng cười một tiếng, bay vút sang gần rồi giơ bảo kiếm lên.

Hòa thượng có đôi lông mày trắng ngưng thần chú ý, khi đang chuẩn bị tiếp chiêu thì bị Đế Quân đạp cho một cước, vang lên tiếp bộp, tên hòa thượng bị văng ra, rơi xuống đất còn lăn mấy vòng.

Tên có lông mày trắng: ". . ."

Trần Hạo: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment