Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 739 - Chương 740: Một Đường Sinh Cơ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 740: Một đường sinh cơ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: TGN

--------------------

Đối mặt với một cú đạp này của Đế Quân, hòa thượng có lông mày trắng hoàn toàn không nghĩ tới, không, phải nói, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến điều này.

Đường đường là một vị Đế quân, linh hồn của thần, tại sao lại không nghiêm chỉnh chút nào.

Rõ ràng người giơ kiếm ra mà!

Ông ta còn đang hoang mang, Đế Quân lại chơi nghiện, bay vút qua tiến lên lại thêm một cú nữa.

Lần này tên hòa thượng chú ý phòng bị rồi nhưng vẫn bị cú đạp này đá bay ra đằng sau.

Tiếp đó, Đế Quân lại thêm nhiều cú đạp nữa, đứng đối diện đá.

Mỗi cú đạp đều mang theo sức mạnh của thần, vô cùng dữ đội, hòa thượng có đôi lông mày trắng mặc dù không yếu, nhưng so với thần lực của Đế Quân thì lại kém xa, có thể chống đỡ, lại ngăn không được, phải liên tiếp lùi ra phía sau, không kịp trở tay.

Từ xa, Trần Hạonhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật.

Từ cú đạp này có thể nhìn ra, vị Đế Quân này càng ngày càng có linh tính, ra chiêu khó lòng phòng bị mà.

Dựa theo tiêu chuẩn của thần đạo mà nói thì đây chính là dấu hiệu chân linh thực sự sắp ngưng tụ.

Điều này thật sự lạ thường, nói ra, toàn bộ giới tu hành đều phải chấn động.

Chân linh của thần đạo, cả ngàn năm qua cũng chưa từng xuất hiện, mà bây giờ cũng chẳng có ai.

Đột nhiên xuất hiện một cái, hơn nữa còn là Đế Quân chân linh, đang muốn dọa chết người đấy, sau này ai mà dám trêu chọc chứ!

Trong lòng Trần Hạo vô cùng phấn khích.

Lúc trước tạo ra cậu nhóc nhìn thì giỏi lắm nhưng nó cũng không phải là do mình khai quang từ đầu đến cuối, chủ yếu là do linh khí từ địa mạch của Thái Hành Sơn kết hợp với ý niệm của chúng sinh, mình ngưng tụ sức mạnh khai quang chỉ là một kíp nổ, mặc dù quan trọng thật đất nhưng cũng không đạt tới trình độ có thể khống chế cậu nhóc. Cho nên cậu nhóc này có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không có liên quan gì đến mình cả, cùng lắm là sau này xem như đồng đạo giúp đỡ nhau lúc khó khăn mà thôi.

Nhưng Đế Quân lại không giống vậy.

Khi tượng thần Đế Quân trấn áp thôn quỷ, vào lúc đang suy yếu nhất thì mình khai quang bổ sung vào, cứu nó trở về, sử dụng hơn một trăm năm đạo hạnh mới được nó như bây giờ, chỉ cần lại thu thập đủ nhiều tín ngưỡng chúng sinh, Đế quân hóa chân linh, đó chính là người trong nhà nhé.

Người một nhà không nói hai lời, có Đế quân đại lão ở đây thì sau này Trần Hạo có phải đối mặt với ai cũng có lực lượng của bản thân để đánh trả rồi.

Hòa thượng có đôi lông mày trắng chống đỡ không được liền gầm nhẹ một tiếng, ngồi xếp bằng xuống, trên thân kim quang lóng lánh, sau lưng hiện ra hình ảnh Phật Đà Pháp Tướng.

Đế quân thấy thế thì cười càng vui hơn, chờ tớ lúc lông mày trắng ngưng tụ hoàn toàn Phật Đà Pháp Tướng mới giơ bảo kiếm ra, thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng thần thánh vô hạn, một kiếm chém từ đầu xuống.

Vụt một tiếng, tên Phật Đà Pháp Tướng trực tiếp phân thành hai nửa.

Hòa thượng có đôi lông mày trắng hét lên một tiếng thảm thiết, kim quang trên thân tản đi, thay vào đó là một mảng máu đỏ tươi. Sát khí khủng khiếp giống như lũ lụt tràn ra bên ngoài.

Đang lúc Trần Hạo ảo tưởng tốt đẹp về tương lai khi Đế quân ngưng tụ được chân linh thì bị sát khí cho một vố, liền lấy lại tinh thần, sau đó sắc mặt thay đổi hoàn toàn, chuyển sang cảnh giác.

"Đáng hận, đáng ghét, lại là ngươi, lại là ngươi! Phật gia cùng ngươi có thù oáoán đúng không!" Sát khí khuấy động, một bóng Huyết ảnh hiển hiện trên cơ thể tên hòa thượng lông mày trắng, hóa thành một Phật tượng to lớn đỏ như máu.

Phật tượng nay lại có bộ dạng của Như Lai.

Chỉ là tên Như Lại này lại có tà khí bức người, sát khí như nước thủy triều đâng.

Hư ảnh của Đế quân đứng ngạo nghễ, khuôn mặt cười tươi, tay cầm bảo kiếm, ánh sáng thần thánh hiện ra rõ ràng.

"Còn muốn đánh? Hừ, bắt nạt bản Phật gia bị phong ấn suốt sáu trăm năm nay, bị suy yếu sao? Ngươi chờ, chờ Phật gia thu thập hàng ngàn vạn tà niệm, ngưng tụ được ma đạo Như Lai pháp tướng, đến lúc đó Phật gia lại tới tìm ngươi đánh, để xem ngươi còn có thể kiêu ngạo như bây giờ không." Huyết Hồng Như Lai bị khí thế của Đế quân dọa sợ, hoàn toàn không dám đối đầu, thân ảnh lóe lên, thế mà trực tiếp chạy mất.

Hư ảnh của Đế quân nói tha cho nó là tha, thanh kiếm bay vút vào khoảng không, một kiếm lạnh lẽo, trong chớp mắt đã cách xa mấy ngàn mét.

Mà lúc này, ở phía trên khu rừng, nơi bị bảo kiếm quét ngang qua có một bóng Huyết Ảnh nổ tung,sau đó vang lên tiếng rống giận của tên Huyết Hồng Như Lai: "Chân Vũ, Phật gia cùng ngươi không chết. . ."

"Bụp! Huhu!" Đột nhiên lại vang lên tiếng hét, tại vị trí của Huyết Ảnh đó xuất hiện một đứa nhóc, một tay giữ đồ vật hình vuông, một tay cầm thương Hồng Anh thương, trực tiếp xuyên qua Huyết Ảnh, găm trên mặt đất, tiếng uy hiếp Đế quân cũng dừng lại.

Thế nhưng khi đứa nhóc đứng xuống mặt đất và đang muốn làm gì đó thì có một vệt sáng thần thánh bay tới, cũng ghim chặt thân thể Huyết Hồng Như Lai. Ánh sáng thần thánh tiêu diệt tà khí, vẻ mặt Huyết Hồng Như Lai khổ sở kêu rên: "Đừng đánh nữa, ta không đi ra nữa, không đi ra vẫn không được sao!"

Đứa nhóc giật mình, xoay người lại liền thấy Đế quân hờ hững bước tới, với bộ dạng con mồi này là của ta đấy.

Đứa nhóc nhìn Đế quân, lại nhìn sang Trần Hạo một lát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ khó xử, sau đó quay sang Đế quân rồi vang lên tiếng ô ô ô, giống như đang nói gì đó.

Đế quân mỉm cười nhìn đứa nhóc, nhưng không thu lại thần kiếm.

Đứa nhóc đang phân vân, dường như đang muốn đưa ra quyết định gì khó khăn lắm, lại ô ô mấy tiếng nói thêm gì đó.

Lần này Đế quân hơi bất ngờn nhìn sang cậu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu một cái.

Trong nháy mắt, thần kiếm đang xuyên qua bóng Huyết Hồng Như Lai liền biến mất không thấy gì nữa.

Huyết Hồng Như Lai tê liệt ngã xuống mặt đất, vẻ mặt bực bội, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm một mình: "Sao ông trời đối xử bất công với tôi quá vậy."

Cậu nhóc cũng không để ý đến nó, một tay giơ lên hộp hình vuông rồi ném vào thân thể Huyết Hồng Như Lai.

Vật thể hình vuông này chính là Cửu Trọng Địa Tạng, bị cậu nhóc đào ra từ dưới đất rồi thu nhỏ lại và cầm trong tay.

Ngay khi Cửu Trọng Địa Tạng ném ra liền trấn trụ Huyết Hồng Như Lai, sau đó bắt đầu từ từ thu nhỏ lại, biến thành một hòn đá nhỏ tinh xảo.

Cậu nhóc vẫy tay một cái, tảng đá Như Lai liền tới tay, bị nó nhét vào bọc nhỏ mang theo người.

Sau đó, cậu nhóc nhìn về phía Trần Hạo rồi cười toe toét, cả miệng không có chiếc răng nào/

Trần Hạo đang muốn chào hỏi thì cậu nhóc xoay người lại bay đi, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Trần Hạo: ". . ."

Lúc này Đế Quân cũng quay người nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt có ánh sáng nổi lên.

Trần Hạo nhìn Đế Quân với vẻ mặt chờ mong.

Chân linh đấy, đây chính là vị thần cao cấp nhất của Đạo giáo và Phật giáo, thậm chí bất cứ giáo phái nào cũng đều hi vọng đạt được cấp bậc cao nhất của Thần.

Chỉ tiếc, mấy trăm năm trước, Tiên Thiên và các phái thần đạo chân linh đã biến mất hoàn toàn rồi, nếu không phải như thế, hơn trăm năm trước, kiếp nạn của Trung Quốc có lẽ không cần các môn phái ra tay, chỉ cần mời mấy vị linh hồn Thần đạo là có thể chỉ ra được mấy tên phản đồ, bắt bọn chúng quỳ xuống đất xin tha mạng rồi.

Hiện tại, anh đây sắp ngưng tụ được chân linh, đây thực sự là chuyện vô cùng may mắn mà.

Ông!

Đột nhiên, thần kiếm trong tay Đế Quân run rẩy, bắn ra mấy chục đường ánh sáng giăng trước mặt Trần Hạo, rồi nhanh chóng chuyển động.

Chờ đến khi ánh sáng tản đi, trên mặt đất xuất hiện tám chữ bạc.

Tiên Thiên không ra, thần đạo không hiện.

Trần Hạo sững người.

Ý gì đây?

Ý là nếu không xuất hiện Tiên Thiên thì Đế quân người cũng không thể ngưng tụ chân linh sao?

Trần Hạo ngẩng đầu, lại phát hiện hư ảnh của Đế quân không thấy nữa, chắc chắn đã quay lại tượng thần rồi.

Trần Hạo im lặng, một lát sau đột nhiên thở dài một tiếng.

Nếu trước đó nghe thấy nói như thế, có lẽ Trần Hạo cũng không hiểu rõ được.

Nhưng khi kết hợp với lúc cậu nhóc xuất thế thì Trần Hạo đã hiểu được sơ qua.

Trên thế giới này đã thiết lập được xu hướng,tu hành xuống dốc, nhân tộc suy thoái. Đừng nói tới thần đạo, Tiên Thiên cũng không xuất hiện được một người.

Thế nhưng trời đất tổng cộng có 50 đường nhưng lại chỉ tạo ra 49 đường, để lại một đường sống.

Mình, chính là đường sống cuối cùng đó.

Bình Luận (0)
Comment