Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 740 - Chương 741: Nói Được Thì Làm Được

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 741: Nói được thì làm được

Im lặng lúc lâu sau, Trần Hạo mới xoay người đi sang phia hòa thượng có đôi lông mày trắng. .

Hắn ta đang nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, hơi thở vô cùng yếu ớt.

Chữ Vạn trên trán biến mất, lúc này hắn ta đang nhìn lên bầu trời, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khi Trần Hạo tới gần sát thì hòa thượng có lông mày trắng cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, tay chật vật giơ lên, chắp tay trước ngực, sau đó nói: "Trần đạo trưởng, tội lỗi."

Trần Hạo lắc đầu: "Một tiếng này, không nên nói với ta."

Hòa thượng có lông mày trắng há miệng, tiếp tục nói: "Những gì ta đã làm không thẹn với phật tâm, nhưng mệnh trời khó cưỡng lại thất bại trong gang tấc, hôm nay, đạo trưởng trấn áp được Kim Thân Ma, cũng coi như là vì Phật môn trừ hại, thế giới thoát khỏi kiếp nạn , lão nạp cũng vui mừng, nhưng đồ vật trong ngực lão nạp, là bảo vật vô giá của Phật môn, không thể thiếu đươc, vì vậy lão nạp cầu xin đạo hữu, để cho cho Phật môn một chút hi vọng sống."

Trần Hạo mỉm cười, cúi xuống rồi cầm lấy túi vải màu vàng từ trong ngực của hòa thượng, mở nó ra thì thấy bên trong là một viên hạt châu bằng quả nhãn.

Hạt châu tròn trịa, có màu vàng nhạt, dường như hơi trong suốt, khi cầm trong tay, bên tai Trần Hạo như đang vang lên tiếng tụng kinh của Phân môn, Phật pháp chân lý, giống như đang tẩy não, xoay chuyển không ngừng nghỉ.

Ngón tay Trần Hạo đột nhiên dùng sức, thế mà không có cách nào rung chuyển nửa phần.

Hừ lạnh một tiếng, cánh tay Trần Hạo bỗng nhiên to hơn, gân xanh nổi lên, sức mạnh thần thánh vô tận giữa lòng bàn tay đang bạo phát, bên trong hạt châu vang lên tiếng tạch tạch tạch, ngay lập tức nó bị nứt ra đường vân, cùng lúc đó tiếng tụng kinh biến mẩt, hạt châu trở nên ảm đạm không còn vầng sáng.

Trần Hạo càng thêm dùng sức, trực tiếp bóp nát hạt châu, lúc này mới buông tay ra, một ít bột rải rác bay ra, theo gió trôi đi.

Hòa thượng có đôi lông mày trắng trừng to mắt nhìn Trần Hạo, bờ môi run rẩy mấy lần, muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên yên tĩnh, hơi thở hoàn toàn biến mất.

Không biết hắn ta bị tức chết hay là dọa chết!

Trần Hạo đứng dậy, nói với vẻ lạnh nhạt: "Trước đó cản đường ta đi, ta cũng đã nói đừng hối hận, bây giờ, ta nói được thì làm được."

Nói xong, Trần Hạo xoay người, đi sang vị trí của Cửu Trọng Địa Tạng không do dự chút nào.

Một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, đến đây là kết thúc.

Hơn nữa, lần gặp gỡ này cũng khiến cho Trần Hạo có chút giác ngộ.

Thời thế của trời đất đã được thiết lập sẵn thì không thể thay đổi được, trừ mình ra, chỉ sợ không còn người nào có thể thay đổi được nó.

Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có một mình mình, không có khả năng đi đối mặt với tất cả mọi thứ, cũng không có khả năng mỗi một lần đều gặp may mắn giống như lần này.

Như vậy cách duy nhất chính là.

Đột phá Tiên Thiên.

Đại thế quan trọng nhất chính là tu hành.

Điều này đại diện cho một vạn thế giới, cắt đứt cơ hội siêu phàm thoát tục.

Chỉ cần mình đột phá Tiên Thiên, chẳng khác nào thay đổi đại thế quan trọng nhất, đến lúc đó, mặc dù nhân tộc không thay đổi xu thế, cũng có thêm nhiều cơ hội.

Khi tới Cửu Trọng Địa Tạng.

Nơi này đã trở thành một vực sâu, sườn núi sâu trăm trượng, bốn phía bao la rộng lớn, có thác nước khe suối, hoặc là nhiều năm sau đó, nơi này chính là hồ nước mới.

Gà trống và mèo đen quay lại, nhìn thấy nơi này đều rất phấn khích, chắc chắn báo được mối thù này xong tâm trạng cũng vui vẻ.

Cũng không có nơi nào đáng để vương vấn, Trần Hạo mỉm cười, chào hai đứa nhóc, chuẩn bị rời đi.

Vừa đi không xa, Trần Hạo liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phía sườn núi.

Ở một bụi cỏ trên sườn núi, có một thứ đồ vật thân mềm nằm nửa mình trong đó, chỉ là một nửa xúc tu của bạch tuộc.

Nửa xúc tu này có một chỗ đã bị đổi màu, còn phát ra mùi thơm.

Khi nhìn kỹ lại thì Trần Hạo cạn lời.

Cái thứ này không thể quen thuộc hơn!

Chẳng lẽ sau khi sét đánh con hàng không bị mang đi?

Kiểm tra xung quanh một lần, hoàn toàn không tìm thấy hơi thở của yêu quái bạch tuộc

Thở dài một tiếng, Trần Hạo liền cất nửa xúc tu này đi.

Thật đáng tiếc cho một tấm chắn, thế mà chỉ dùng được hai lần liền hỏng mất rồi!

Sau này nếu gặp khó khăn như thế nữa thì chỉ còn lại cô gái mặc kimono nữa thôi, cũng không biết cơ thể nhỏ bé này còn có thể gánh vác được hay không!

Trần Hạo suy nghĩ nhưng bước chân cũng không dừng lại, mang theo mèo đen cùng gà trống, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngay khi Trần Hạo vừa rời đi không lâu, ở trên một bãi có, đột nhiên bùn đất lật lên, sau đó một con yêu quái bạch tuộc toàn thân đầy vết thương, da tróc thịt bong, hình tượng đáng sợ bò ra.

Hơi thở quá yếu, bò cũng tốn sức.

Nhưng khi nhìn thấy đám Trần Hạo đi xa,trong lòng yêu quái bạch tuộc vui vẻ vô cùng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ghê gớm kia, chờ xem, chờ ta trở nên mạnh mẽ hơn, ta không chỉ muốn tìm ngươi báo thù, còn muốn tàn sát ngàn vạn nhân tộc, rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.

Yêu quái bạch tuộc tự gào thét trong lòng.

Con bạch tuộc phấn khích, đang định quay người đi theo hướng ngược lại thì bị một mũi thương xuyên qua cơ thể, khiến nó không thể động đậy.

Yêu quái bạch tuộc múa may xúc tu thể hiện sự kinh hoàng, khi nó quay đầu lại thì nhìn thấy người dùng sức đâm nó là một đứa bé.

Lúc này đứa bé nhìn yêu quái bạch tuộc và nhếch miệng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Sau đó nâng thương Hồng Anh lên và kéo theo con mồi đi thẳng vào trong núi.

Yêu quái bạch tuộc: ". . ."

Khi ra khỏi núi và bước vào thôn, bên trong không có một người nào cả, chắc là rút lui rồi.

Nhưng khi đôi mắt đảo một lượt, Trần Hạo liền nhíu mày, rồi lại cười phá lên, sau đó Trần Hạo móc ra điện thoại, bấm gọi.

Điện thoại vừa được kết nối liền vang lên tiếng nói vội vàng của Đái Vân: "Trần đạo hữu, ngươi không sao chứ?"

Trần Hạo nói: "Còn chưa có chết."

"Vậy là tốt rồi, mà, bên Thái Hành Sơn sao rồi? Trước đó nhìn vệ tinh giám sát, toàn bộ vùng Thái Hành Sơn bị mất hiệu lực, căn bản không nhìn thấy cái gì, ta còn lo lắng lắm." Đái Vân vừa cười vừa nói.

Trần Hạo nói: "Vấn đề đã giải quyết, Cửu Trọng Địa Tạng cũng biến mất, bên kia xuất hiện một cái hố, các ngươi có thể báo chính quyền nơi đó nghiêm cấm người bình thường ở phụ cận tới gần, tránh gặp nguy hiểm."

Đái Vân: ". . ."

Trần Hạo tiếp tục nói: "Ngoài ra ta còn có một chuyện không rõ, Đái Vân đạo hữu, ta muốn biết, ngươi đã nói thông báo cho Đạo môn và Phật môn rồi, vậy bọn họ trả lời như thế nào? Bao giờ thì đến hỗ trợ đây?"

Đái Vân thở dài: "Trần đạo hữu, không dám gạt ngươi, trước đó bên phía chúng ta xuất hiện lần thứ ba chuyện âm binh mượn đường, giống như nước Bổng Tử vậy, chỉ là bên chúng ta kịp thời sơ tán, mặc dù tổn thất không nhỏ nhưng cũng coi như có thể chấp nhận được. Hiện tại cả Đạo môn và Phật môn, thậm chí mấy môn phái có quan hệ tốt với chúng ta cũng điều động phần lớn lực lượng dùng để phòng ngự, ngươi cũng biết so với nước Bổng Tử chật hẹp nhỏ bé, Trung Quốc ta đất rộng của nhiều, âm binh mượn đường tổng cộng có vài chục chỗ, cho nên Đạo môn phái mấy người qua đang đi trên đường, còn Phật môn thì chưa thấy báo tin quay lại."

Trần Hạo cười: "Chuyện âm binh mượn đường ta hiểu, nhưng thái độ của Phật môn như vậy ta không chấp nhận được, Cửu Trọng Địa Tạng vốn là thánh địa của Phật môn, rắc rối này là của bọn họ, vì sao không tự nhìn lấy? Mà lần này, ta lại còn bị một vị cao tăng của Phật môn ép đi đối mặt với Cửu Trọng Địa Tạng, trong chuyện này, Phật môn đóng vai gì?”

Đái Vân giật mình, đang muốn hỏi thăm chi tiết, Trần Hạo liền tiếp tục nói: "Thôi được rồi, lấy oán báo oán, ta cũng đã làm xong chuyện mình vui lòng rồi, còn Phật môn muốn làm thế nào thì cũng không có liên quan gì đến ta nữa, chỉ hi vọng sau này bọn họ đừng liên lụy đến ta là được, nếu không thì ta cũng không ngại ngùng gì mà làm ra một số chuyện khiến họ phải hối hận đâu. Ừ mà Đái Vân đạo hữu này, ngươi nói chuyện âm binh mượn đường loại thứ ba có bất thường, vậy ở Vu Sơn bây giờ thì thế nào rồi?"

Đái Vân nói: "Mỗi một nơi đều có biểu hiện khác nhau, âm binh mượn đường ở Vu Sơn biểu hiện ở trên không trung, rất kỳ quái."

Trần Hạo hơi mơ hồi, không hiểu cho lắm liền hỏi lại: "Ý là sao?"

Đái Vân nói: "Nói ra chắc ngươi không tin, khi xuất hiện bất thường thì những người dân ở lại đó bỗng nhiên trẻ ra, mà ở lại càng lâu thì càng trẻ, giống như cải lão hoàn đồng vậy.”

"Còn có chuyện tốt như vậy à!" Trần Hạo kinh ngạc.

"Chuyện tốt? Trần đạo hữu nghĩ nhiều rồi, chỉ cần tiến vào liền trẻ lại mãi cho đến khi biến thành trạng thái thai nhi, nếu như đang trẻ được một nửa mà đi ra ngoài thì sẽ nhanh già hơn, trẻ bao nhiều thì già bấy nhiêu, ngươi cảm thấy, đây là chuyện tốt sao?"

Trần Hạo hít một hơi lạnh lẽo.

Chuyện này thật sự quá tà môn rồi!

Bình Luận (0)
Comment