Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 741 - Chương 742: Trên Đường Gặp Dị Thường

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 742: Trên đường gặp dị thường

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo lại gọi cho Liêu Nhất Ba để hỏi thăm tình huống.

Liêu Nhất Ba lại rất hăng hái.

Do công việc thành công ở trấn nhỏ đầu tiên nên sự tự tin của hắn tăng cao, từ khi đi khỏi trấn nhỏ liền cả đường đi tuyên truyền tín ngưỡng Đế Quân, không thể không nói tuy thực lực của hắn không ra gì nhưng là mồm mép lại giỏi, một đường đi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi liền tăng thêm cho Đế Quân đại lão hơn mấy vạn tín đồ.

Đối với hành động của Liêu Nhất Ba, Trần Hạo bày tỏ sự khẳng địng và ủng hộ, sau đó bảo Linh Xa đi theo bảo vệ cho hắn ta, sau đó đi những nơi đã từng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ tuyên truyền tín ngưỡng của Đế Quân, tìm thêm cho Đế Quân tín ngưỡng đủ để tấn thăng lên chân linh.

Một lúc sau, Trần Hạo cất điện thoại vào túi, lái xe việt dã rời khỏi thôn.

Vào lúc mười một giờ đêm, Trần Hạo mới đến thị trấn nhỏ, vào khách sạn lại gặp Vương Gia ở đó.

Chỉ là lần này lại không nhìn thấy Hứa Thanh.

Cứ nghĩ là đổi ca, sau một đêm nghỉ ngơi, ngày thứ hai Trần Hạo liền trả phòng, nhưng không thấy Hứa Thanh xuất hiện, hắn tò mò nên hỏi một câu, khi nhận được câu trả lời của nhân viên phục vụ thì Trần Hạo sững sờ.

Ở quầy lễ tân của khách sạn căn bản không có một nhân viên nào tên là Hứa Thanh, mặc dù Trần Hạo đã miêu tả sơ qua nhưng bọn họ cũng trả lời chưa bao giờ gặp.

Trần Hạo im lặng.

Mới chỉ qua mấy ngày thôi, dù Hứa Thanh không làm việc này cũng phải cầm tiền lương mới đi được chứ!

Bỗng nhiên không thấy tăm hơi, chuyện này là do cô ấy tự quyết định hay là có người âm thầm sắp xếp?

Nghĩ mãi mà không ra nên cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa, bởi vì cũng không tìm được người thì nghĩ cũng chẳng có lợi ích gì.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Hạo lái xe trực tiếp đi phía Nam.

Âm binh mượn đường có sự thay đổi, làm cho Trần Hạo không có tâm trạng ung dung thong thả, cần về gấp để xem như thế nào, không biết Tam Thủy Quan có bị ảnh hưởng gì không.

Đi trên đường cao tốc, Trần Hạo còn chưa nhìn thấy bất thường ở nhà mình đã gặp phải chuyện khác.

Đang ở đoạn đầu của đường cao tốc mà đã bị tắc nghẽn như thế này rồi.

Nhìn lên phía trước mắt hình như có mây đen, không có sấm sét, cũng không mưa, nhưng mây đen cuồn cuộn, từ đầu đến cuối không biến mất.

Trần Hạo nhìn thấy liền biết điều này không hình thành theo theo cách tự nhiên.

Lúc này Trần Hạo liền lái xe băng qua đường, chạy hơn hai cây số, đi tới một biển báo cảnh báo nguy hiểm.

Đường cao tốc ở khu vực này bị phá, sau đó mở ra một đoạn đường đất ở bên cạnh để xe đi vòng, còn lắp thêm các biển báo cảnh báo nguy hiểm.

Nếu lái xe không hiểu chỗ nào thì có đội tuần tra kiên nhẫn thông báo là phía trước có xuất hiện sự cố bất ngờ, không thể thông hành được, trước mắt đường cao tốc đã bị phong tỏa, những chiếc xe đi vào đường cao tốc có thể đi theo đường nhỏ đi vòng, cũng không cần nộp phí qua đường.

Trần Hạo lái xe qua đây, nhân viên tuần tra nhanh chóng đến hỏi.

Trần Hạo không thích lảm nhảm nhiều lời, liền trực tiếp móc ra một tấm thẻ, rồi nói: "Ta là người thuộc bộ phận chuyên xử lý những việc này, kéo tấm cảnh báo ra, ta đi vào nhìn một chút."

Nhân viên tuần tra sững sờ, không biết nên nói như thế nào.

Trần Hạo nói: "Nếu ngươi không tin, có thể liên hệ với cấp trên để hỏi."

Nhân viên tuần tra nhìn vẻ mặt thành thật của Trần Hạo cũng không giống như đang nói láo, lúc này mới lấy ra bộ đàm bắt đầu liên lạc.

Không bao lâu, nhân viên tuần tra cúi chào Trần Hạo một cách nghiêm trang, rồi chạy đến chỗ tấm cảnh báo, mở đường ra cho xe qua.

Trần Hạo trực tiếp lái xe qua đó.

Khi nhân viên dự định đóng lại, có một chiếc xe cũng đi theo Trần Hạo, từ ven đường chạy vụt qua, đi theo sau xe Trần Hạo.

Nhân viên ngơ ngác, không biết đây có phải là người đi cùng Trần Hạo không, có nên ngăn cản hay không.

Nhưng mà sau đó chiếc xe kia và xe của Trần Hạo đã đi xa rồi, muốn ngăn cũng không kịp nữa.

Nhân viên tuần tra đành phải phong tỏa lại con đường, tiếp tục hướng dẫn mấy chiếc xe phía sau, tránh nhiều xe đi vào nữa lại càng phiền phức hơn.

Không đến mười phút, Trần Hạo liền thấy khu vực có mây đen che khuất.

Phạm vi bị che khuất không nhỏ, bao phủ cả một đoạn đường trên đường cao tốc và một thị trấn nhỏ bên cạnh.

Trần Hạo dừng xe, nhìn sang.

Thị trấn nhỏ cũng không xa lắm, vẫn có thể nhìn thấy có người đang đi lại, còn có mơ hồ còn có thể nhìn thấy có người có xe đang di chuyển.

Thế nhưng Trần Hạo cảm thấy trong thị trấn nhỏ không có sự sống, tĩnh mịch, thứ nhìn thấy được bằng mắt khác hoàn toàn với cảm nhận của mình.

Ngoài ra đó chính là mây đen bao phủ phía trên.

Đám mây đen cuồn cuộn không ngớt, che phủ cả bầu trời, phạm vi phía dưới nó là một tối tăm.

Nhưng có mây đen lại không mưa, không có sét đánh, mây trên trời lăn qua lăn lại thành nhiều hình khác nhau, giống như một đứa bé ngịch ngợm đang chơi đùa vậy.

Khi hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên vang lên tiếng xe, sau đó có một chiếc xe chạy vụt qua bên cạnh xe của Trần Hạo.

Trần Hạo giật mình, sau đó thay đổi sắc mặt.

Mẹ nó đứa nào vậy, không muốn sống nữa à!

Trần Hạo liền mở cửa xe, muốn hét lên, nhưng mà chiếc xe này không phải chạy với tốc độ bình thường, lúc này đã chạy cách đây mấy trăm mét rồi, có hét lên cũng không kịp.

Lúc sau cũng không chờ hành động tiếp theo của Trần Hạo thì hắn lại thấy chiếc xe xông vào chỗ mây đen bao phủ bỗng nhiên đổi hướng, từ đường cao tốc chạy vụt xuống dưới, lao vào đống đổ nát ở ven đường, sau đó im lặng.

Trần Hạo nhìn về phía đống đổ nát, trongnháy mắt hít một hơi lạnh lẽo.

Trong đống đổ nát đó tất cả đều là những chiếc xe, chất thành một đống to, chắc là trước đó có không ít xe đi qua bị hại.

Mẹ nó chuyện này khẳng định là nơi bất thường sau khi âm binh mượn đường rồi.

Nhìn bốn phía xung quanh cũng không có người giải quyết, cũng không biết là do mới xuất hiện chưa kịp giải quyết hay là nơi bất thường quá nhiều, cho dù là bộ môn có liên quan cũng không có khả năng phái nhiều người đến giải quyết hết tất cả mọi nơi được.

Bỗng nhiên vào lúc này mèo đen meo ô một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn phía dưới đám mây đen.

Gà trống phiên dịch: "Hạo ca, Miêu tỷ nói, trong đám mây đen giống như có một đồ vật rất tà ác, nó cũng đang quan sát chúng ta."

Trần Hạo nói: "Có thể nhận ra nó là thứ gì không?"

Mèo đen lắc đầu.

Trần Hạo tiếp tục hỏi: "Từng đánh nhau với nó chưa?"

Mèo đen dừng lại, meo ô một tiếng.

Gà trống nói: "Miêu tỷ nói, thứ này không có thân thể, rất khó đối phó."

Ánh mắt Trần Hạo khẽ kiếc qua, hỏi: "Chỉ có một cái, hay là có rất nhiều?”

Gà trống nói: "Miêu tỷ nói chỉ có một cái thôi, nhưng mà đám mây đó rất kỳ lạ, giống như đang liên kết với thứ gì đó."

Trần Hạo dứt khoát nói: "Vậy là được rồi, tiểu Hắc, đợi chút nữa ta lái xe từ nơi này qua đó, nếu như vật kia tới gần chúng ta, ngươi liền nhắc nhở ta nhé."

Mèo đen gật gật đầu.

Lúc này Trần Hạo khởi động xe, từ từ tăng tốc, tiến vào khu vực mây đen bao phủ.

Khi vào tới hơn trăm mét, Trần Hạo liền cảm giác trên da hơi lạnh, giống như có thứ tà ác nào đó đang đến gần.

Sau đó mèo đen meo ô một tiếng, gà trống vội vàng nói: "Hạo ca, nó ở bên trái."

Trần Hạo vung tay trái lên không chút do dự.

Sau một lúc, sự lạnh lẽo bao vây quanh mình liền biến mất.

Trần Hạo hỏi: "Thế nào rồi?"

Mèo đen meo ô một tiếng, nhảy lên vai Trần Hạo, dùng sức liếm mặt hắn.

Gà trống kêu lên: "Hạo ca quá lợi hại, đồ vật kia bị anh thu rồi."

Trần Hạo dừng xe, cảm giác được Tụ Lý Càn Khôn.

Quả nhiên, không gian bên trong Tụ Lý Càn Khôn không gian bên trong, một thứ giống như sương mù đang bay tới bay lui, giống như một con ong không tìm thấy lối thoát.

Trần Hạo cười, khống chế bằng ý niệm, đưa nó vào khu vực cô gái nhỏ mặc kimono.

Cô gái nhỏ đang mặc kimono đang tỏa ra ánh sáng màu xanh nhìn thấy màn sương mù cũng giật mình, sau đó ánh mắt lại hiện ra nụ cười cười trên nỗi đau của người khác.

Bình Luận (0)
Comment