"Uổng mạng? Sao lại nhiều như vậy?" Trần Hạo cau mày.
Thầy Hùng nói: "Có một số người là bị bệnh, không cách nào trị liệu, một số là vô tình bị hại, nhưng một bộ phận ta nghĩ đại sư phải đi tìm hiểu một chút, bọn nhỏ đều chết sau khi bị chích."
Chích!
Trần Hạo giật mình, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Chuyện này hắn biết, trước đây không lâu mới xôn xao, không ngờ nhiều đứa trẻ bị hại như vậy, thật sự là lòng lang dạ sói, không xứng là người.
Im lặng một lát, Trần Hạo hỏi: "Những đứa trẻ này có nguyện vọng gì không?"
Thầy Hùng lắc đầu: "Trước khi chết, bọn nhỏ đều không biết mình sẽ chết, sau khi chết vẫn ngây thơ không biết gì, kháng cự luân hồi, sau đó ở lại nhân gian, trở thành cô hồn dã quỷ, nguyện vọng chấp niệm gì đó đối vớ bọn nhỏ mà nói, đều không hiểu là gì."
Trần Hạo im lặng.
Sau một lúc lâu, Trần Hạo nói: "Vậy trức phải làm phiền thầy Hùng chăm sóc giáo dục, sau này ta tìm được cách, lại đến giúp đỡ bọn nhỏ."
Thầy Hùng gật đầu: "Đây là nên làm mà."
Trần Hạo tiếp tục nói: "Đúng rồi, Kim Mộng Quan hiện tại học hành thế nào? Thuộc được bao nhiêu bài thơ rồi?"
Thầy HÙng nói: "Trước khi đi, đã thuộc được 15 bài thơ, huấn luyện viên Kim cũng rất cố gắng, cho dù đi xa tuyển sinh, cũng mang theo sách vở trong người, tin rằng rất nhanh có thể thuộc lòng một trăm bài thơg, đến lúc đó, nó cũng coi như biết được đủ chữ rồi, có cơ sở, ta sẽ dạy nó đọc binh pháp, viết sách luận. Lại học thiên văn địa lý, như vậy là có văn có võ có thể xuất sư rồi."
Trần Hạo vui mừng, xem ra đạo hạnh 10 năm nay, ván đã đóng thuyền.
"Quả nhiên là thầy Hùng, một lão quỷ không thể đọc sách như vậy, đều bị người làm cho giác ngộ, lợi hại."
Thầy Hùng mỉm cười: "Đây là chức trách của một thầy giáo thôi." Nói xong, thầy Hùng chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Đại sư, ta còn có một chuyện muốn nói, không biết có thể thực hiện hay không."
Trần Hạo cười nói: "Người nói đi."
Thầy Hùng nói: "Cổ nhân nói, đọc ngàn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, họ đã tích lụy đủ kiến thức, nhưng đối với họ mà nói, tiếp tục đi học chính là đọc sách chết, cho nên ta nghĩ dẫn chúng nó ra ngoài, mở mang tầm mắt, học để mà dùng, như vậy mới có thể thành tài."
Trần Hạo sững sờ.
Đây là muốn, du học sao?
Chậc chậc, suy nghĩ một chút, thật đúng là ghen tị a.
Lúc mình đi học, trường học chỉ cho học bằng cách ghi nhớ, có thể thi điểm cao làm vẻ vang trường học chính là học sinh giỏi, thành tích học tập chênh lệch, thì không ai chú ý, tự sinh tự diệt.
"Thầy Hùng có nơi nào định đi chưa? Muốn đi bao lâu?" Trần Hạo hỏi.
Thầy Hùng nói: "Trước mắt muốn đi những nơi có văn hóa lâu đời, những nơi khác trên đường sẽ quyết định, về phần thời gian, tạm định là ba tháng."
Trần Hạo nói: "Được, đã quyết định, vậy liền đi, ừm, nhưng phải chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, tấm thẻ này người cất đi, nếu như gặp phiền phức gì thì lấy ra, có thể bảo vệ an toàn. Ngoài ra người lấy một lượng linh hương đủ dùng trên đường, nếu có việc gì thật sự không giải quyết được, có thể gọi điện nói cho ta."
Nói xong, Trần Hạo đưa thẻ chứng nhận của bộ ngành liên quan cho thầy Hùng, thứ đồ chơi này có thể bớt đi vài phiền phức.
Thầy Hùng nhận lấy nói: "Được đại sư, vậy quyết thế nhé."
Sau đó, Trần Hạo lặng lẽ thăm những đứa trẻ mới tới một chút, liền xoay người rời đi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trần Hạo tỉnh lại, sau khi rửa mặt đơn giản, đi vào trong sân tu luyện.
Trước đó bôn ba bên ngoài, đã lâu không luyện công buổi sáng, Trần Hạo lấy Tam Đại ra ra, chân bước Thiên Cương, kiếm đâm theo ý mình.
Vừa mới luyện Kiếm pháp Thiên Cương một lần, lúc Trần Hạo đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện, đột nhiên nghe một tiếng “hay” truyền đến, làm đứt đoạn cảm hứng của Trần Hạo.
Xoay người nhìn lại, lại là Túy đạo nhân ăn mặc rách rưới kia.
Rượu hồ lô không rời khỏi tay hắn, nhìn Trần Hạo, lúc này đang vỗ hồ lô cười khúc khích nói hay.
Trần Hạo im lặng.
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, luôn cảm thấy rất khó chịu.
Thu hồi Tam Đại, Trần Hạo đi tới trước mặt Túy đạo nhân, nhìn hắn chăm chú.
Túy đạo nhân nhếch miệng cười, đưa rượu hồ lô ra: "Uống rượu không?"
Trần Hạo cười nói: "Túy đạo nhân? Người là ngốc thật hay giả ngốc vậy?"
Túy đạo nhân nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Ngươi mới là đồ đần."
Trần Hạo cười không nói.
Túy đạo nhân đột nhiên mở hồ lô ra, nhấp một ngụm, gương mặt đắc ý.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ chuyển, mở miệng nói: "Ngươi thích uống rượu phải không?"
Túy đạo nhân gật đầu: "Uống rượu, thích uống rượu."
"Ta có rượu ngon, rượu cực kỳ ngon, lấy nó đổi hồ lô này của người thế nào?" Trần Hạo hỏi.
Túy đạo nhân vui mừng, vội vàng nói: "Được được, đổi rượu, đưa người."
Lúc Trần Hạo định đưa tay cầm, Túy đạo nhân lại rụt trở về, lè lưỡi làm mặt quỷ: "Muốn lừa ta, không cho người đâu."
Động tác Trần Hạo dừng lại, cười như không cười nhìn Túy đạo nhân một cái, xoay người rời đi.
"Chơi với ta, đừng đi, chơi với ta." Túy đạo nhân đuổi theo.
Lúc này đạo trưởng Tam Vị đi tới, cười nói: "Trần đạo hữu phong trần trở về, không nghỉ ngơi thêm chút sao."
Trần Hạo cười nói: "Cũng không phải rất mệt, nghỉ một đêm là đủ, ừm, đạo trưởng Tam Vị, hôm nay ta muốn xem vùng đất khác thường kia, muốn đi cùng hay không?"
Đạo trưởng Tam Vị gật đầu: "Đang có ý định này."
Trần Hạo nhìn thoáng qua Túy đạo nhân, cười như không cười nhìn Túy đạo nhân nói: "Còn tên này cũng dẫn theo."
Đạo trưởng Tam Vị sững sờ: "Dẫn Túy đạo hữu theo?"
Trần Hạo gật đầu: "Chuyến đi này không biết giữa trưa đã về hay chưa, vừa vặn mang theo, đợi khi hắn tỉnh táo có thể hỏi tình huống chút."
Đạo trưởng Tam Vị gật đầu: "Cũng tốt, quyết định vậy đi."
Dùng xong bữa sáng, thay quần áo, Trần Hạo lái xe, đưa theo đạo trưởng Tam Vị và Túy đạo nhân, còn có mèo đen và gà trống, rời khỏi Tam Thủy Quan lần thứ hai.
Nơi khác thường gần trong gang tấc, nếu không hiểu rõ ràng, Trần Hạo cũng không yên tâm.
Một đường lao đi vùn vụt, không đến một tiếng, Trần Hạo liền thấy vùng đất khác thường.
Thật sự liếc qua liền thấy, giới hạn rất rõ, một bên là cây cối thấp bé, một bên là đại thụ cao ngất trời.
Toàn bộ khu vực bao phủ nơi dị thường và khu vực khuếch tán, tạo thành một vòng tròn lớn, những thứ đã từng là làng nhỏ và đồng ruộng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.
Đến gần, ý niệm Trần Hạo phát hiện bên trong khu vực khác thường, hơi thở của sinh linh không ít, có thể cảm nhận có một số mèo và chó, ngoài ra còn có động vật khác, đều cực kỳ hung dữ, lúc Trần Hạo lái xe tới gần, bọn chúng đều tập trung ở biên giới của rừng cây, quang minh chính đại thăm dò, chỉ là bọn chúng hoàn toàn không bước ra khỏi rừng rậm.
Mèo đen dường như phát hiện cái gì, đầu mèo ngẩng lên, nhìn vùng đất khác thường rừng rậm nguyên thủy còn có những con thú đầy hoang dã qua cửa sổ, trong mắt cũng là sự hung tàn bạo ngược, ánh mắt lấp lóe, nhìn không thấu ý nghĩ.
"Mẹ nó, kia là gà sao? Còn lớn hơn ta, còn bay cao như vậy? Thật sự trâu bò a!"Gà trống nhìn một con gà đậu trên cành cây cách mặt đất bảy tám mét, kêu lên cảm thán.
Không thể không thán phục, bởi vì con gà kia, toàn thân đen nhánh, lớn hơn gấp ba bốn lần gà bình thường, nhìn thật sự uy vũ hùng tráng, lúc này đang đậu trên một cành cây cao, nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hung ác.
"Những động vật này, đều chịu ảnh hưởng của vùng đất khác thường, biến hóa rất lớn, không chỉ đầy dã tính, cực kì hung ác, mà bọn chúng giống như bị biến dị, sức mạnh và tốc độ đều tăng lên nhiều, trước đó có một con gà cào nát yết hầu của con người, kinh thế hãi tục, cũng may bọn chúng dường như bị thứ gì hạn chế, không thể rời khỏi khu vực khuếch tán khác thường này." Đạo trưởng Tam Vị vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trần Hạo nói: "Có từng thử bắt mấy con, nghiên cứu chưa? Muốn biết khu vực khác thường, người tiến vào, sẽ sinh trưởng ngược lại, ra sẽ chết già, nhưng động vật ở bên trong, ảnh hưởng lại hoàn toàn khác, trong này chắc chắn có vấn đề."
Đạo trưởng Tam Vị nói: "Tạm thời vẫn chưa, dù sao vùng đất khác thường này khá đáng sợ, chỉ cần tiến vào, không chết cũng phải mất mấy năm tuổi thọ, ai cũng không tình nguyện."
Trần Hạo cười nói: "Vậy thì tốt, Tiểu Hoàng, nhìn thấy con gà đen kia không? Giao cho ngươi."
Gà trống lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Được rồi, đã sớm không vừa mắt với nó, cùng là gà trống, nó không chỉ lớn hơn ta, còn trâu bò hơn ta, ha ha, hôm nay ông đây sẽ cho nó biết, trước mặt ông đây, là gà mái thì nằm sấp cho ta, là gà trống cũng phải nằm."
Nói xong, gà trống nhảy từ trên xe xuống, nhìn gà trống trên cành cây kia, kêu lên khanh khách.
Quả nhiên, con gà đen kia nhìn về phía gà trống, ánh mắt sắc bén.
Gà trống lại kêu khanh khách lần nữa, bộ dáng đầy khiêu khích.
Gà đen tiếp tục nhìn nó, nhưng không bị chọc giận, không có động tác nào.
Gà trống dừng lại, đột nhiên bay lên, xông về gà đen.
Nhưng lúc này, một đoàn động vật từ hai bên ùa tới, mỗi con nhe răng trợn mắt, gầm gừ hung ác.
Hộc hộc hộc!
Một loạt phi dao vô cớ bay về phía đám động vật xông tới, trong nháy mắt một đám rơi xuống. Là mèo đen ra tay, tiêu diệt chướng ngại cho gà trống.
Nhưng quá nhiều động vật, một đám ngã xuống, một đám khác nhiều hơn từ nơi khác chạy tới, khiến người khó có thể tư tưởng, vùng đất khác thường này sao lại hấp dẫn được nhiều động vật như vậy.
Nhưng nắm chắc thời cơ, gà trống bay lên, lúc gà đen cũng chuẩn bị dang cánh, lúc chuẩn bị chiến đấu, gà trống đột nhiên há mồm phun ra, một ánh sáng xanh biếc bay ra, bay tới trên người gà đen.
Gà đen dừng lại, sau đó cơ thể nhanh chóng chuyển hướng, trong khoảnh khắc biến thành con gà đá giang cánh.
Gà trống đắc ý bắt lấy cánh gà đen.
Giả trâu bò trước mặt ông đây, cho tới bây giờ đều là ngu xuẩn.
Nhưng lúc nó chuẩn bị trở về, đột nhiên dừng lại, mắt gà trừng lớn, nhìn phía trên rừng cây, đám chim nhỏ lít nha lít nhít trả rộng khắp các cành cây.
Những chim nhỏ này chủng loại phong phú, nhiều không thể đếm, mỗi con đều đầy lanh lợi đậu trên cành cây um tùm lá, không kêu một tiếng, cứ nhìn chằm chằm gà trống như vậy.
Bị nhiều chim nhìn như vậy, trong lòng gà trống run rẩy, sau đó không muốn gì hết, chỉ bắt lấy gà đen, bay xuống cùng mình.
Cùng lúc đó, vạn chim bay múa, lít nha lít nhít khiến rừng cây bị hỗn loạn, bao vây gà trống.
"Đi!"
Lúc này, Trần Hạo đã phát hiện không thích hợp, trực tiếp tụ một rồng lửa, bay múa vờn quanh, cản trở chim bay, đốt cháy một mảng lớn.