Trò chuyện được vài câu thì Trần Hạo nhìn về phía ông lão, hỏi: “Tam Vị đạo trưởng, vị này là?
Tam Vị đạo trưởng vội trả lời: “Đây là Túy đạo nhân của Phục Ngưu Sơn, ông ấy đến đây để cầu cứu đạo hữu”
Trần Hạo bối rối đưa ánh nhìn đánh giá về Túy đạo nhân. Lúc này lão ấy đang trầm mê trong mỹ tửu, không cười ha hả một cách ngây dại thì là một cái nhếch mép, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Đây cũng gọi là đến cầu cứu sao? Ngươi có chắc đây không phải là chạy từ viện thần kinh ra không?
Tựa hồ nhìn ra nỗi nghi hoặc của Trần Hạo, Tam Vị đạo trưởng liền giải thích: “Trần đạo hữu, Túy đạo nhân chính là như vậy đấy, trong lúc tu luyện ông ấy gặp sự cố, kết cục biến bản thân thành điên điên dại dại. Trong một ngày chỉ có giờ Tý là minh mẫn, còn những thời điểm khác chẳng khác nào kẻ ngốc, lại còn cực kỳ thích uống rượu bởi thế mới có biệt hiệu là Túy đạo nhân”
Trần Hạo không còn gì để nói.
Tu luyện đến mức biến thành một kẻ ngu si, đây thật là mở mang tầm mắt rồi.
“Tam Vị đạo trưởng, vị Túy đạo nhân kia muốn cầu cứu chuyện gì?” Trần Hạo
hỏi.
Tam Vị đạo trưởng lên tiếng trả lời: “Chuyện này hầu như người người ở Trung Hoa đều biết. Hơn 30 năm trước, một vị đạo lữ của Túy đạo nhân bị người tấn công, thân chết biến đâu mất. Không chỉ có vậy, hồn phách ông ta cũng đều bị tổn hại đến cả đầu thai cũng không được. 30 năm trở lại đây, Túy đạo nhân cầu sự trợ giúp ở tứ phương, đáng tiếc là tàn hồn yếu ớt, đạo pháp vô vi không ai có thể giúp được. Túy đạo nhân cũng là vì tu hành bí pháp độ hồn mới dẫn đến kết cục điên dại như bây giờ”
Trần Hạo như bừng tỉnh chợt hỏi: “Nói như thế thì ông ấy biết ta thích giúp đỡ âm hồn cho nên mới qua đây tìm ta phải không?”
Tam Vị đạo trưởng gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng nếu đạo hữu không có cách thì cứ nói thẳng, Túy đạo nhân sẽ không cưỡng cầu, tự ông sẽ rời đi”
Trần Hạo trầm ngâm trong giây lát, mở lời: “ Thực sự rất khó để giúp đỡ tàn hồn nhưng nếu đã cầu tới cửa rồi thì vô tình quá cũng không hay, đợi khi ông ấy tỉnh rượu thì bàn bạc cho kĩ càng”
Tam Vị đạo trưởng khẽ gật đầu đồng ý.
“Này, vẫn còn ta! Trần Hạo, người có phải là nên cho ta một lời giải thích không?” Tiền Tuyết Như nhìn Trần Hạo với vẻ không hài lòng.
Trần Hạo bật cười: “Bác sĩ Tiền, nhiều ngày không gặp sắc mặt ngươi có vẻ hồng hào, da dẻ trắng trẻo hơn đó nha, quả là chăm sóc rất tốt.”
Tiền Tuyết Như đắc ý nói “Đó là do bổn cô nương từ khi sinh ra đã được trời ban cho sắc đẹp không già đi cũng không chết đi. . . . không đúng, ta nói ngươi đừng hòng chuyển chủ đề, ngươi tống ta đi làm dược nhân là có ý gì đây? Ngươi có biết khoảng thời gian này ta bị hút bao nhiêu máu không hả?”
Sau khi “giải tỏa nỗi lòng” xong xuôi, Tiền Tuyết Như nhìn chằm chằm vào Trần Hạo
Hắn mỉm cười: “Sau đó thì sao? Sau khi bị lấy máu có cảm giác gì không?”
Tiền Tuyết Như sững người nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: “Vẫn chưa nói, cảm giác bị lấy máu cực kỳ dễ chịu, nhất là sau khi lấy máu xong rồi uống một ít máu heo máu dê đông lạnh, có loại làm mát tận tâm can, sảng khoái ngất ngây”
“Cho nên, như ta đã nói, ta đối với việc đi Linh Đan Môn chính là hưởng thụ cuộc sống nhân sinh này, đồng thời trong lúc vui sướng vẫn có thể cống hiến cho loài người, công đức vô biên. Ta dám nói cứ tiếp tục duy trì thế này thì chỉ cần nghiên cứu ra vài loại đan điền có ích cho con người thì cho dù ta công đức không thành tiên cũng có thể tự bảo vệ bản thân. Ai cũng không dám động vào ta nữa, tu hành lại tốt hơn biết bao.” Trần Hạo cướp lời của cô.
Tiền Tuyết Như lại không bị kích động, tủm tỉm cười nhìn trần Hạo không nói câu nào
Hắn bị nhìn đến ngại ngùng, khẽ cười nói: “Được rồi, không nói mấy chuyện sáo rỗng nữa. Ngươi có cách gì cứ nói”
Tiền Tuyết Như nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của mình: “Ta cũng không cần ngươi làm cái gì, chuyện dược nhân ta cũng có thể tiếp tục làm. Nhưng có điều, ta có một yêu cầu, ta muốn làm lão sư”
Trần Hạo sửng sốt nhìn cô: “Lão sư cái gì?”
Tiền Tuyết Như đáp lại: “Làm lão sư cho trường học ở phía sau đó, ngươi không biết ta tình cờ phát hiện trong trường có một thằng nhóc cũng thích máu giống ta!”
Trần Hạo kinh ngạc một phen
Trường học sau núi, đó chẳng phải là ma giáo của cô Hùng à?
Thích máu?
Không phải chứ, dưới nền giáo dục áp lực cao của cô Hùng lại có thể tồn tại tiểu quỷ ác tính?
Trần Hạo ném cho Tiền Tuyết Như một ánh nhìn ngờ vực, nói: “Việc làm lão sư lời ta không thể tính, cô Hùng lên tiếng mới tính”
“Thế thì được, ta đã đến chào hỏi cô Hùng rồi, cô ấy bảo nếu quan chủ không có ý kiến thì ta có thể nhậm chức.” Tiền Tuyết Như đắc ý lên tiếng
Hắn lại hỏi: “Thế ngươi có thể dạy cái gì?”
Tiền Tuyết Như bật cười lớn giọng: “Đây chẳng phải là một câu hỏi thừa thải à? Ta đây học y, Trung y, Đông y đều tinh thông. Sở trường đặc biệt nhất chính là giải phẫu”
Trần Hạo: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Tối, sau khi ăn uống no say, Trần Hạo trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi. Hắn ngồi xuống, chân xếp bằng, bắt đầu sắp xếp những thứ thu thập được từ chuyến đi vừa rồi.
Nói ra thì thu hoạch cũng không tồi. Trước tiên là đạo hạnh, hiện tại đã qua 60 năm, sắp gần 70 năm rồi. Khoảng cách 100 năm đạo hành không còn xa nữa.
Sức mạnh này đã đạt đến cấp độ hạng nhất trong giới tu hành hiện tại. Đặt ở đạo môn của các phái thì đấy chính là trụ cột.
Tuy nhiên, nhiệm vụ lần này hắn còn vài việc chưa làm, sức mạnh thần thông cũng không gia tăng thêm. Nhưng sau bao lần thăng cấp theo đạo hành, nhiều lần chiến đấu, Trần Hạo cũng hiểu rõ nhiều hơn về sức mạnh thần thông của mình và nhất là Tụ Lý Càn Khôn. Lúc trước chỉ cảm thấy nó tương tự chiếc túi lưu trữ nên rất ít khi dùng. Nhưng sau khi thu nạp yêu quái bạch tuộc và cô gái nhỏ trong Tử thành, Trần Hạo mới phát hiện Tụ Lý Càn Khôn không phải không lợi hại mà là bản thân quá xem nhẹ uy lực của nó.
Dù sao đây cũng là trong thần thoại, ngay cả đại sức mạnh thần thông của Tôn Đại Thánh cũng không hề kháng cự, nghe đâu nó đã tu luyện đến đỉnh cao và có thể thu gọn cả đất trời vào bên trong.
Dù là bây giờ khả năng mà bản thân nắm giữ còn ít nhưng lại không thể xem thường sức mạnh tiềm ẩn. Hoàn toàn là là át chủ bài khi đối phó với các phi sinh linh thể còn chưa vào Tiên Thiên. Bởi vậy khi quay về, Trần Hạo đã chú tâm nghiên cứu Tụ Lý Càn Khôn, bỏ ra không ít tâm tư, về sau có thể sử dụng như một đòn sát thủ.
Mặc khác chính là sự trở lại của Hiên Viên Nhị Đại.
Đây là điều tuyệt vời nhất với hắn
Kiếm đã trở về, Kiếm Linh thì không, còn gì tuyệt vời hơn chuyện này nữa ư?
Hiên Viên Nhị Đại của lúc trước mặc dù là do thần Tài rèn giũa nhưng tiếc là linh tính không đủ, Kiếm Linh chỉ đành ngủ say.
Được thôi, tự mình tổn hao tâm lực, pháp lực khai quang cho nó còn tìm kiếm đồ tốt để nó cường hóa tiềm lực. Sau khi đạt được lợi ích nó liền trở mặt không nhận người, nhân cơ hội quay lưng bỏ trốn không cần người chủ nhân này nữa!
Thân là Kiếm Khí, mệnh đã định phải có một người chủ nhân mới có thể phát huy uy năng của nó. Chiếm tiện nghi của ta xong thì chạy mất, không một lý do.
Hiện giờ Kiếm Khí trở lại, Kiếm Linh có cơ duyên khác, Trần Hạo ra vẻ chúc phúc.
Nhưng có điều, giờ phút này đem Hiên Viên Nhị Đại ra nghịch, Trần Hạo mới ngạc nhiên phát hiện, thanh kiếm này có vẻ đã nặng hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn là đại xảo bất công, đao nhận vô phong y như cũ nhưng thanh kiếm lại mang cho Trần Hạo cảm giác khác với trước đây.
Lẽ nào rời khỏi hắn một thời gian, tên Kiếm Linh kia thật sự thu được những thứ không đàng hoàng?
Trần Hạo suy xét một lúc, ý niệm thâm nhập vào bên trong Kiếm Khí, cảm nhận được liên hệ của thân kiếm và Kiếm Linh. Tuy rằng Kiếm Linh chưa trở về, nhưng nói cho cùng thì thân kiếm và Kiếm Linh làm từ một thể mà ra, lúc đó cả 2 không thể nào tách rời.
Nhưng chẳng mấy chốc, Trần Hạo đã lờ mờ giữ lại.
Bên trong Kiếm Khí Hiên Viên Nhị Đại, hắn hoàn toàn tìm không thấy một chút khí tức nào của Kiếm Linh, dường như Kiếm Linh đã tan biến sạch sẽ từ bên trong Kiếm Khí.
Tình huống đặc biệt gì thế này? Là nó tự tìm chỗ chết, thật sự vứt bỏ thân kiếm, hay là kiếp lôi lúc trước. . . . . . . . . . . . . . .
Trần Hạo bị làm cho mơ hồ
Nhưng thấy Hiên Viên Nhị Đại đã hoàn toàn không còn khí tức Kiếm Linh, hắn nhếch miệng cười.
Cái này, không thể tốt hơn được nữa!
Ừ, cái đồ Nhị Đại kia không còn nữa thì cái tên Hiên Viên Nhị Đại không còn phù hợp nữa rồi. Một thân kiếm mới, một khởi đầu mới, sau này ngươi chính là Tam Đại.
Trần Hạo nhẹ nhàng vuốt thanh kiếm, gõ gõ, Hiên Viên kiếm phát ra âm thanh ù ù trong trẻo làm người êm tai, dường như nó muốn bày tỏ sự vô cùng hài lòng với cái tên mới này.
Sau khi thu hồi Tam Đại, Trần Hạo lại suy nghĩ về bước đường tiếp theo nên đi thế nào. Hiện tại quả thực không có nhiều thời gian cho bản thân chậm trễ nữa. Mọi loại dị thường đã đến gần hiện giới, đạo hành và sức mạnh thần thông của mình, cộng thêm đám linh sủng tiểu hắc, tiểu hoàng cùng với các vị đạo hữu,. . . chỉ tạm thời tự bảo vệ mình. Nhưng nếu muốn ra tay giải quyết thì còn chưa đủ tư cách. Cho nên việc thăng cấp lên Tiên Thiên không thể chậm một phút giây nào nữa.
Nhiệm vụ sót lại của hệ thống còn rất nhiều, mà mấy loại nhiệm vụ đạo hạnh cộng lại đủ trăm năm dư dả nhưng mà không có cái nào đơn giản, thậm chí có vài cái có thể nói là vô lý.
Bây giờ tiếp tục ra ngoài lãng binh vận khí tìm ma vật cũng đã không còn quá nhiều thời gian.
Vì thế phải tăng thêm đạo hạnh, hay là phải dừng lại ở mấy nhiệm vụ còn sót lại.
Trần Hạo lướt mắt xem qua một lượt
Di nguyện cố chấp của Thái gia gia của Tự gia
Nhiệm vụ oán hận ngu ngốc bên thân Cổ Đạo Toàn
Nhiệm vụ của Tống Kinh Lư
Nhiệm vụ của đội bóng đá
Nhiệm vụ của A Mịch La
Nhiệm vụ không biết tên của thiếu nữ đồ trắng vô danh ở núi Âm Nguyệt Sơn.