Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 746 - Chương 747: Cuối Cùng Bị Gài Bẫy Rồi (1)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 747: Cuối cùng bị gài bẫy rồi (1)

Việc xảy ra bất ngờ, khiến đạo trưởng Tam Vị càng mơ hồ, như lọt vào trong sương mù, không biết gặp phải cái gì.

Nhưng Trần Hạo và Vương gia đã đấu với nhau mấy lần, đề phòng với hắn ta là cao nhất, thời khắc đều không thể lơi là.

Nhưng lúc vương gia nói những lời kia, Trần Hạo đã chuẩn bị kĩ.

Sau đó vương gia thoát khỏi vòng sáng, sấm trên người Trần Hạo lóe lên, di chuyển ra năm sáu mét, đối diện với ánh sáng đang trốn đi của vương gia, ánh sáng đang lẩn đi lập tức biến mất.

Bóng dáng rơi xuống, ý niệm Trần Hạo cảm nhận vương gia hóa thành bộ dáng thiếu niên trong tụ lý càn khôn, mỉm cười, đi đến trước mặt Túy đạo nhân đã mất đi phần hồn của vương gia.

Lúc này, trong tụ lý càn khôn, vương gia sắc mặt âm trầm, ánh mắt tức giận.

Lại tính sai rồi, tên Trần Hạo này còn biết pháp thuật tụ lý càn khôn, thần thông này một nhân loại chưa vào Tiên Thiên sao lại có được?

Đứa con của trời, sự may mắn gia tăng, quả nhiên đáng sợ!

Đột nhiên ánh mắt vương gia khẽ chuyển động, quay người nhìn lại, liền thấy một cô bé mặc kimono thêu hoa màu xanh, mắt to miệng nhỏ, mặt tròn đáng yêu, lúc này đang ấn một màn sương trắng xuống dưới chân, nhìn động tác này, là đang vật lộn?

Lúc vương gia nhìn về phía họ, cô bé và sương trắng cũng ngừng đánh nhau, nhìn về phía vương gia.

Quan sát tỉ mỉ một lát, cô bé mặc kimono khẽ nói: "Mới tới, ngươi muốn giúp ai?"

Sương trắng run rẩy một chút, giống như đang nói gì đó.

Vương gia nhếch miệng cười một tiếng, phất tay trên không, ba ba hai tiếng, cô bé và sương trắng bị đập bay, sau đó giọng nói âm trầm của vương gia vang lên: "Đến đây, các người cùng lên đi."

Cô bé kimono: "...."

Sương trắng: "..."

Đã mất đi sự khống chế của hồn vương gia, cơ thể Túy đạo nhân nhanh chóng phân hủy, trong giây lát liền biến thành xương trắng.

Mà trong xương, còn có hai âm hồn yếu ớt ẩn núp.

Trần Hạo như có điều suy nghĩ, trực tiếp thu lấy, sau đó mới đưa đạo trưởng Tam Vị hoàn toàn mù mịt và mèo đen, gà trống rời đi.

Gà trống biến thành đại hán lái xe, Trần Hạo ngồi vị trí phụ lái, ý niệm xâm nhập vào tụ lý càn khôn.

Sau khi cảm nhận, Trần Hạo liền phát hiện, đã bị vây ở trong tụ lý càn khôn, nhưng tên vương gia này vẫn không chịu thành thật, còn ăn hiếp cô bé và sương trắng.

Nhìn nó ra tay có thể nói là khá nặng, cô bé kimono bị giẫm dưới chân, vặn mấy cái, khóc thút thít muốn bò thoát ra.

Sương trắng bị xé thành từng mảnh, dường như muốn dung hợp lại, thì bị vương gia ngăn cản.

Trần Hạo nhìn có chút đau lòng.

Mẹ nó, đều là những miếng thịt ngon mình cần sau này, sao có thể để ngươi hành hạ như thế!

Lúc này ý nghĩ Trần Hạo thay đổi, phân chia không gian, trực tiếp tách vương gia ra khỏi cô bé và sương trắng.

Phát hiện động tĩnh này, vương gia cuối cùng cũng yên tĩnh, ngửa đầu cười nói: "Thật là làm cho ta lau mắt mà nhìn, pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn, thần thông không nên tồn tại ở nhân gian, người lại nắm giữ được."

Trần Hạo nói: "Nhận được khích lệ, chỉ là có một chút thành tựu thôi, bị chê cười."

Vương gia đột nhiên nói: "Hoà giải đi."

Trần Hạo sững sờ: "Vương gia, lời này của ngươi có ý gì?"

Vương gia nói: "Đối đầu với đứa con của trời không có lợi, bản tôn đã từng là đứa con của trời, không gì không thể làm được, không ai có thể địch lại, không ai có thể hãm hại, uy chấn một giới. Nếu không phải bị dụ hoặc, tới một nơi không nên tới, bản tôn cũng sẽ không tới vùng đất hoang dã này. Trước đó là hiểu lầm, ta nguyện ý hòa giải, Trần đạo hữu, ngươi nói được chứ?"

Trần Hạo im lặng.

Sau một lúc lâu, Trần Hạo cười nói: "Ta không tin ngươi."

Vương gia nhíu mày: "Bản tôn nói ra không hối hận, tuyệt đối không phải lời giả."

Trần Hạo nói: "Ta biết ngươi nói thật, nhưng ta vẫn không tin người."

Vương gia nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Trần Hạo nói: "Đến, nói cho ta biết trước, ngươi cướp càn khôn định thân của Tiểu Hoàng làm gì?"

Vương gia nói: "Ta muốn rời khỏi nơi này, không chỉ là thoát khỏi phong ấn, còn muốn rời khỏi địa hạt này, với ta mà nói, thế giới này không có ích gì với ta, chỉ khi đến một thế giới có lợi với ta, mới có thể giúp ta khôi phục trạng thái trước kia, mà càn khôn định thân này chứa đựng nguyện vọng càn khôn, có trợ giúp rất lớn để ta thoát thân."

Trần Hạo nói: "Ta tin tưởng lời này của ngươi nói là sự thật, cũng chỉ vật có thể giúp người thoát thân, mới đáng giá người trả giá đắt như vậy để tới diễn trò với ta. Nhưng nghe lời này, ta lại càng không muốn thả ngươi rời đi."

Vương gia im lặng.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Dưới tình huống chưa có sự ràng buộc, người thoát khỏi phong ấn, chắc chắn sẽ trả thù, đừng nói với ta người sẽ không, vô duyên vô cớ bị trấn áp, đến nay không thoát thân được, chậm trễ bao nhiêu thời gian tu hành của người, chuyện này dù ở trên người ai cũng không thể tha thứ, khẳng định trong lòng có oán. Người không có thực lực, chỉ có thể tự oán mình, người có thực lực, chắc chắn sẽ tìm người để trút giận."

Vương gia vẫn giữ im lặng.

Trần Hạo nói: "Vẫn là câu nói cũ, dựa theo lời ta nói, ta giúp ngươi, ngươi đồng ý với ta sẽ không làm gì phá hoại thế giới này, không làm tổn thương bất kỳ tính mệnh nào, sau đó lặng yên không tiếng động rời đi, như vậy ta sẽ thả người."

Vương gia nói: "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"

Trần Hạo cười: "Vương gia không mời mà tới,đều là người quen biết cũ, ta đương nhiên sẽ tiếp đãi vương gia chu đáo, để người ngoài không nói ta lễ nghĩa không chu toàn."

Vương gia sắc mặt khó coi nói: "Ngươi nhất định phải làm như thế?"

Trần Hạo quả quyết đáp lại: "Nhất định phải làm như thế. Đây là cơ sở hợp tác, Nếu không, ngươi đi không được, càn khôn định thân cũng không mang đi được, ta nghĩ, bản thể của người cũng chỉ có thể bị phong ấn tiếp."

Vương gia châm chước một lát, đột nhiên nói: "Được, ta đồng ý, bản tôn thề, chỉ cần Trần Hạo thả ta rời đi, bản tôn tuyệt đối không làm gì phá hoại thế giới này, cũng không làm hại mạng người nào, nếu như làm trái lời, đại đạo không dung. Trần đạo hữu, ngươi nói như vậy đã được chưa?"

Leng keng: Linh hồn phân tách thân thể, hai trăm ba mươi năm tàn thần, hoàn thành ý nguyện của thần, ban thưởng trăm năm thần lực.

Giọng nói hệ thống vang lên.

Nghe thấy tiếng leng keng, Trần Hạo đã đắc ý.

Nhưng nhìn nội dung, Trần Hạo khá kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment