Mẹ nó, vương gia này là thần? Thần thế giới nào? Thần kiểu gì? Vì sao lại biến thành tàn thần? Ai làm?
Ngay cả thần còn thảm như vậy, thế giới bên ngoài thật nguy hiểm, quả nhiên, vương gia nói không sai một câu, ở thế giới của mình, có thể hoành hành không sợ, nhưng đi tới thế giới bên ngoài, vậy là việc không do mình quyết định được!
Nếu như không cần thiết, ngày sau tuyệt đối không rời khỏi Trái Đất.
Suy nghĩ xoay vòng, Trần Hạo đã lên tiếng: "Đương nhiên không có vấn đề, ha ha, vương gia huynh, ngươi thế này mới đúng chứ, người không cho ta một lời đảm bảo, ta làm sao dám giúp ngươi, ừm, chỉ cần thả ngươi rời đi là được sao? Ngươi chắc chắn không cần ta cứu người?"
Vương gia cười giễu: "Cứu ta ra? Như vậy người chỉ có thể hủy nước Đại Hạ này, ta tự nhiên có thể thoát ra, người chắc chắn muốn làm vậy?"
Trần Hạo nói: "Vậy không thể, nhưng chỉ bằng càn khôn định thân, ngươi thật sự có thể thoát ra?"
Vương gia nói: "Đây là vấn đề của ta, hiện tại ta đã lập lời thề, Trần đạo hữu cũng nên thực hiện hứa hẹn đi."
Trần Hạo nói: "Được được được, thả ngay đây." Nói xong Trần Hạo vừa thả vương gia khỏi tụ lý càn khôn, vừa tiếp tục nói: "Vương gia huynh, chúng ta cũng coi như có duyên, người muốn đi ngay, không muốn tới Tam Thủy Quan ở mấy ngày? Chỉ sợ sau này khó mà gặp nhau."
Linh hồn phân thân của vương gia xuất hiện trên không, nhìn thấy vạn vật bên ngoài một lần nữa, không nói hai lời, biến thành ánh sáng rời đi, không lâu xa giọng nói truyền tới từ xa.
"Trần đạo hữu, sự giúp đỡ hôm nay, ngày sau tất có báo đáp."
Nghe thấy giọng nói, đạo trưởng Tam Vị kinh ngạc đụng đầu vào trần xe, cố nhịn đau, hoảng sợ nói: "Đây không phải là tên vừa chạy trốn sao? Sao nó vẫn âm hồn bất tán vậy."
Trần Hạo kéo đạo trưởng Tam Vị xuống nói: "Ba vị đạo hữu, không cần lo lắng, chẳng qua là tiếng sủa của chó bại trận thôi, chờ nó ra, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."
Đạo trưởng Tam Vị muốn nói lại thôi.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Quan tâm tới nó, không bằng xem hồn phách của Túy đạo nhân."
Nói xong, Trần Hạo xoay tay một cái, hai âm hồn hiện ra từ trong xương của Túy đạo nhân.
Đạo trưởng Tam Vị kinh ngạc nói: "Đây là?"
Trần Hạo nói: "Đây là âm hồn phát hiện trên người Túy đạo nhân, xem ra trong đó có một cái hẳn là Túy đạo nhân, linh hồn phân thân của vương gia cũng mượn hơi thở này của Túy đạo nhân mới có thể đóng giả hơn 30 năm, không ai nhìn thấu."
Đạo trưởng Tam Vị thở dài nói: "Nói như vậy, Túy đạo nhân là bị vương gia kia trấn áp hồn phách hơn ba mươi năm sao? Quả nhiên là đáng thương."
Trần Hạo cười nói: "Ta chỉ là suy đoán, có phải là như thế hay không, phải đợi chúng ngưng tụ thành hình người mới biết."
Nói xong, Trần Hạo lấy ra mấy cây linh hương, sau khi đốt hương, dùng khói bao trùm hai âm hồn, giúp chúng mạnh hơn.
Dần dần hơi thở của âm hồn mạnh lên, sinh động hơn.
Sau khi mấy cây linh hương cháy hết, âm hồn cũng biến thành hình người, lơ lửng trước mặt Trần Hạo, là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp.
Hai âm hồn nhìn về phía Trần Hạo, cùng khom người hành lễ.
"Phí Ngọc Minh, Khâu Linh, bái tạ ân cứu mạng của đạo trưởng."
Trần Hạo cười nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nói đến, hai vị đạo hữu xin đứng lên."
Hai âm hồn đứng dậy.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Nói đến ta cũng có chút hiếu kỳ, sao các người bị vương gia để mắt tới vậy? Hắn bị Thần khí trấn áp, hẳn là không cách nào mượn thân thể chứ?"
Phí Ngọc Minh thở dài nói: "Nói thì dài dòng, năm đó chúng ta may mắn có con, thiên phú cũng tốt, hai vợ chồng rất vui mừng, vì để cho con có con đường tu hành bằng phẳng, có căn cơ tốt, ta và vợ tới núi Trường Bạch tìm linh dược, hôm đó phát hiện một chỗ linh quang mạnh mẽ, ta vốn cho rằng là linh dược, sau đó mới phát hiện, ở đó có một cung điện dưới đất ít ai lui tới, mà trong cung điện, có ác tu trấn thủ, sau khi gặp phải, đấu pháp không lại, vợ bỏ mình, ta cũng trọng thương, bị giải vào sâu dưới lòng đất nên mới biết, nơi này có một phong ấn đáng sợ, sau đó, ta bị thứ đáng sợ đó cưỡng ép mượn thân thể, kết quả hơn ba mươi năm, ngày đêm chịu đủ tra tấn, hai vợ chồng ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán, thật sự đa tạ đạo hữu, đại ân đại đức, vô cùng cảm kích."
"Các ngươi nói là ta sao?" Đúng lúc này, giọng điệu Trần Hạo yếu ớt lên tiếng.
Phí Ngọc Minh và Khâu Linh đã từng gặp, liền phát hiện Trần Hạo đã biến thành bộ dáng của vương gia, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm. Lập tức giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Vương gia vạn phúc, nô tài thỉnh an ngài."
Nhưng sau khi dập đầu mấy cái, Phí Ngọc Minh và Khâu Linh liền kinh ngạc phát hiện, trước mắt không phải vương gia gì, mà chính là Trần Hạo!
Đây là. . . Huyễn thuật?
Phí Ngọc Minh và Khâu Linh trợn tròn mắt.
Trần Hạo vẫn mỉm cười như cũ, bắt chéo chân, để tay trên đùi, ngón tay gõ xuống, giống như rất chờ mong hai người Phí Ngọc Minh tiếp tục biểu diễn.
Nhưng một câu nói bại lộ bản chất, nói gì cũng vô dụng.
Phí Ngọc Minh miễn cưỡng nở nụ cười, yếu ớt mà nói: "Đạo hữu, tha cho vợ của ta, ta nguyện ý để người xử trí."
"Không, hãy tha cho Ngọc Minh, đều do ta, năm đó nếu không phải..." Khâu Linh vội vàng mở miệng.
Nhưng nó còn chưa nói xong, ánh mắt Trần Hạo khẽ di chuyển, tay nắm pháp quyết, một đạo pháp quang bao phủ hai con quỷ.
"Rốt cuộc thân phận của các người là gì?" Trần Hạo trực tiếp hỏi.
Phí Ngọc Minh và Khâu Linh ánh mắt trở nên mê mang, Phí Ngọc Minh mở miệng nói: "Tổ tiên của nô tài là tổng quản phủ nội vụ, gia nhập vào Khảm Lam Kỳ(*)."
(*) Khảm Lam Kỳ: một trong tám lá cờ của triều đại nhà Thanh, là lá cờ màu xanh viền đỏ.
Trần Hạo nói: "Sao các người lại để vương gia mượn thân?"
Phí Ngọc Minh nói: "Mẹ ruột của vương gia, là chị em cùng mẹ với ông nội nô tài, huyết mạch tương liên, lúc này mới có thể cốn hiến vì vương gia."
"Kẻ giống người, còn có những ai?"
"Không có, chỉ có mình nô tài, dù sao huyết mạch kéo dài, đã mờ nhạt, nô tài cũng là cơ duyên xảo hợp, mới có mệnh tốt như vậy."
"Mệnh tốt, thật sự là....ti tiện!"
"Tạ đại nhân khích lệ."
Trần Hạo: "..."
Trần Hạo cười giễu cợt nói: "Nhìn bộ dáng này của người, các người thật sự tình nguyện làm nô tài như vậy?"
Trong mắt Phí Ngọc Minh xuất hiện ánh sáng nóng rực: "Vậy phải xem làm nô tài của ai, vương gia thần thông quảng đại, thần uy vô song, còn có pháp thuật Phong Thần, chỉ cần vương gia xuất thế, nhất định sẽ tạo ra một triều đại không thể sụp đổ, làm việc cho rồng, đủ để dòng họ của ta, hưởng vinh hoa phú quý, bất tử vĩnh viễn, là người hầu cho vương gia, là phúc phận vô số người muốn mà không được."
"Triều đại không thể sụp đổ? Ha ha, nếu không phải tin tức của hệ thống, nói không chừng ta cũng tin tưởng vài phần, đáng tiếc, triều đại không thể sụp đổ trong mắt người, đối với ta mà nói, còn không bằng thứ đồ chơi, đáng tiếc vẫn có nhiều người chưa nhìn thấy rõ, bị người ta chơi đùa ở trong tay, còn nằm mơ giữa ban ngày." Trần Hạo cười giễu, sau đó cũng lười hỏi nhiều, mở miệng nói: "Tiểu Hắc, cho ngươi."
Mèo đen meo ô một tiếng, há miệng hút vào, hai con quỷ Phí Ngọc Minh liền bị hút vào trong miệng, bọn chúng cũng không giãy dụa, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười, giống như đang nghĩ đến tương lai tươi đẹp.
Trơ mắt nhìn hai âm hồn bị mèo đen nuốt vào, đạo trưởng Tam Vị lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Trần Hạo nói: "Trần đạo trưởng, sao người lại biết?"
Trần Hạo nói: "Vương gia ở bên trong phong ấn, không ai cứu ra được, nó còn nói vương gia chủ động mượn xác, ha ha, cho rằng ta bị ngu sao? Nghe thấy câu này, ta liền biết nó đang kể chuyện cũ. Không ngờ bị ta vạch trần, lại bắt đầu biểu diễn phu thê tình thâm, không chịu nổi mấy linh hồn cứu thế như vậy, đầu thai còn lãng phí tài nguyên."
Đạo trưởng Tam Vị thở dài nói: "Nhân sinh muôn màu, không giống nhau."
Trần Hạo nói: "Được rồi, vì loại người vô tri ngu muội, tự nguyện sa đọa này mà nói nhiều thêm một câu cũng là lãng phí thời gian, đạo trưởng Tam Vị, lần này đến thăm dò vùng đất khác thường, cũng coi như nhìn ra được một số thứ. Nơi này mặc dù quỷ dị nguy hiểm, không thể tuỳ tiện tiến vào. Nhưng nó mới xuất hiện, cũng chỉ nguy hiểm ở trong phạm vi nhất định, hơn nữa động vật hoang dã bị khống chế, cũng không thể thoát ra ngoài, đối với chúng ta mà nói, uy hiếp không tính lớn, thừa dịp thời gian này, vừa vặn nghiên cứu bản chất của nó một chút, với lại làm thế nào giải quyết. Vấn đề này có thể bắt đầu từ cây thuốc biến dị, ba đạo hữu là người chuyên nghiệp, vậy giao cho các người, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, chỉ cần có thể làm được, Tam Thủy Quan sẽ dốc toàn lực trợ giúp."
Đạo trưởng Tam Vị gật đầu: "Được, có lời này của Trần đạo hữu, thì ta yên tâm rồi."
Ban đêm, Trần giáo trưởng và Kim Mộng Quan trở về, lại mang tới hơn 10 đứa trẻ.
Trần Hạo nhìn thấy, thở dài trong lòng.