Một một đứa trẻ là đóa hoa của tổ quốc, kết quả lúc vẫn còn là nụ hoa, liền kết thúc cơ hội để nở rộ, nỗi đau nhân gian, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu là ngoài ý muốn còn đỡ, nhưng là bị người khác hại, thật sự khiến người thương tiếc.
Nhìn những đứa trẻ này, Trần Hạo im lặng thật lâu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, có một ý nghĩ điên cuồng. Cân nhắc một chút, Trần Hạo quyết định, đi tới trước mặt đám trẻ, ngồi xổm xuống.
Bọn nhỏ sợ hãi không nói.
Trần Hạo cười nói: "Đừng sợ, ca ca là người tốt, đưa các người tới đây, cũng là muốn giúp các ngươi."
Bọn nhỏ chỉ nhìn Trần Hạo không nói gì.
Trần Hạo nói: "Ta biết các ngươi còn nhỏ, không biết sự khác nhau giữa sống và chết, nhưng ta muốn hỏi một chút, các người có muốn ba mẹ không?"
Trần Hạo nói xong, nhìn đám nhỏ, ánh mắt hết sức dịu dàng, cổ vũ.
Cuối cùng, một bé gái sợ hãi mà nói: "Ta muốn, nhưng ba mẹ không nhìn thấy ta."
Lời này vừa thốt ra, những đứa trẻ khác tuy không nói chuyện, nhưng không ít đứa mắt đã đỏ lên, nhìn biểu cảm, dường như đang kìm nén không khóc.
Trần Hạo cười nói: "Muốn là được, nếu như ca ca có thể giúp các người nhìn thấy ba mẹ, các ngươi có chịu không?"
Mắt của bọn nhỏ lập tức sáng lên, ngay cả sợ hãi đều quên, mỗi đứa đều chờ mong nhìn Trần Hạo, trong đó có một đứa trẻ nhìn lớn hơn một chút nói: "Người không gạt chúng ta chứ?"
Trần Hạo gật đầu: "Giúp các người gặp lại ba mẹ, đối với ca ca mà nói không phải việc khó, chỉ là hiện tại các người cũng chỉ có thể nhìn thấy, có thể nói chuyện, nhưng không thể chạm vào."
"Không sao, nhìn thấy là được, ô ô ô, ta rất muốn mẹ, ta ở nhà, mỗi ngày đều thấy mẹ ngồi trên giường ta khóc, nhưng ta gọi mẹ mẹ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy ta." Đứa trẻ lập tức khóc.
"Vậy được, hiện tại ca ca sẽ sắp xếp cho các người, sau đó đưa mọi người về nhà, gặp mặt cha mẹ, nhưng các người phải nghe lời, có thể chứ?" Trần Hạo hỏi.
Đám nhỏ cùng gật đầu.
Trần Hạo cười, nhìn về phía Trần giáo trưởng nói: "Ông cố, người đi nói với thầy Hùng, dẫn tất cả học sinh đến đây. Ta có việc muốn tuyên bố."
Trần giáo trưởng không nói hai lời, liền biến mất.
Lúc này Kim Mộng Quan lại tỏ ra lo lắng, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Trần đạo trưởng, người và quỷ không cùng đường, âm dương cách biệt, người tùy tiện để người và quỷ gặp nhau quy mô lớn như vậy, sợ là ảnh hưởng không tốt."
Trần Hạo cười nói: "Có cái gì sợ? Hiện tại những vùng đất khác thường mọc lên như nấm, các nơi bị ảnh hưởng nhỏ có sao chứ? Dân chúng đều không phải kẻ ngốc, đã sớm nhìn ra vấn đề, chỉ là không dám nói, đều kìm nén, đã như vậy, ta cho họ một sự kích thích, không phải khoa học tối cao sao, quỷ thần là mê tín sao? Vậy thì được, ta cho quỷ xuất hiện trước mặt họ, để người và quỷ nhận nhau, ngược lại muốn nhìn xem, thế gian này, tương lai sẽ thế nào."
Kim Mộng Quan muốn nói gì đó, Trần Hạo liền ngắt lời nói: "Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên, ngược lại là người đó lão Kim, người học thuộc thơ thế nào rồi?"
Kim Mộng Quan sững sờ, sau đó cười, ánh mắt cực nóng mà nói: "Ta đã thuộc trăm bài, với bài thứ 100, lúc trở về, ta sẽ đọc thầm, nhớ cho kỹ, chuẩn bị lúc thầy Hùng khảo lại, để hắn chứng kiến ta hoàn thành nhiệm vụ học thuộc thơ."
Ánh mắt Trần Hạo sáng lên, nỗ lực như vậy sao? Mười năm đạo hạnh lại tiến gần một bước rồi!
Sau đó nhìn biểu cảm say mê của Kim Mộng Quan, Trần Hạo cười sâu xa.
Còn nói hoàn thành nguyện vọng cha mẹ gì chứ, mẹ nó rõ ràng là nguyện vọng của bản thân.
Đàn ông a, đều là đại móng heo (*).
(*) Đại móng heo: ý chỉ những người không có chỗ tốt gì.
Chờ tới lúc ông Trần trở về cũng đã đem theo thầy Hùng về cùng.
Trần Hạo cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng: "Cô Hùng à, không phải cô đang muốn dẫn đám nhóc quỷ ra ngoài nhìn thiên hạ sao, vừa khéo mang hết đám học sinh mới trong trường đi cùng luôn, để bọn chúng chào tạm biệt với cha mẹ chúng nữa."
Cô Hùng sững người, ngạc nhiên: "Trần đại sư, làm vậy được không? Dù sao. . ."
Trần Hạo cười rồi nói: "Không có gì không được cả, dù sao chỉ là gặp mặt một lát, cũng không phải bắt chúng nó không trở lại, nếu có vấn đề gì, ngươi cũng có thể làm chủ.”
Thầy Hùng im lặng một lúc,rồi gật đầu: "Nếu như đây là mệnh lệnh của đại sư, tôi sẽ tuân theo, tôi cũng dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà tôi không thể bảo đảm sẽ giải quyết hoàn mỹ được."
Trần Hạo cười nói: "Cho nên ta chuẩn bị một người tới giúp đỡ ngươi, trước tiên ngươi chọn được một nơi cần đi đã, sau đó người tới giúp đỡ sẽ tìm người, nhiệm vụ của ngươi là để cho bọn nhóc có thể gặp mặt người nhà lần nữa, không oán thì trò chuyện, có oán thì ghi lại, muốn quản lý bọn nhóc cho tốt, không thể làm chuyện gì vượt qua khuôn khổ được."
Cô Hùng giật mình, nói: "Được, tôi hiểu rồi."
Sau khi thảo luận xong kế hoạch vị trí của cả đám nhóc, toàn bộ âm hồn của quỷ nhỏ trong trường học trực tiếp hóa hồn biến mất.
Ngay lúc này, phía sau núi đột nhiên trở nên vắng lặng.
Lúc này, Lam Hồ Điệp bay lên vai Trần Hạo, khẽ nói: "Đại sư ca ca, bọn chúng đều đi, chúng ta làm gì bây giờ?"
Trần Hạo cười cười, không trả lời mà hỏi lại: "Bạch Lộ sao rồi?"
Lam Hồ Điệp nói: "Lộ Lộ tỷ lại lột da lần nữa rồi, giống như đang muốn biến thành giao long, nhưng Lộ Lộ tỷ nói, huyết mạch của tỷ ấy bị người ngoài rèn luyện mới có, vì vậy cần tiếp tục bế quan, chờ tỷ ấy xuất quan thì không phải là rắn nữa mà chính là giao long thật sự."
Trần Hạo gật đầu: "Đây là cơ duyên của nó, chúng ta cần ủng hộ là được, vậy đừng làm phiền nó nữa, đợi sau này nó trở thành giao long, rồng bay chín ngày, chấn kinh thiên hạ. Chúng ta vì nó chúc mừng."
"Dạ." Lam Hồ Điệp đáp lại vởi vẻ mơ hồ.
"Chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Trần Hạo cười nói.
Lam Hồ Điệp giật mình, hỏi: "Xuất phát?"
Trần Hạo nói: "Ngươi cũng ở Tam Thủy Quan ngốc lâu rồi, không muốn ra ngoài đi lại một chút à?"
Lam Hồ Điệp nói một cách dứt khoát: "Không muốn, bên ngoài màn trời chiếu đất, lại còn nguy hiểm, tôi ở đây có cơm ăn nước uống chỗ nghỉ đàng hoàng. . ."
"Không muốn cũng không được, đi về nghỉ ngơi đi, sáng mai liền xuất phát." Trần Hạo dứt khoát ngắt lời Lam Hồ Điệp.
Lam Hồ Điệp trả lời trông rất tủi thân: "Vâng, vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
Trần Hạo nhìn về phía bầu trời xa xa, khẽ nói: "Ta có một dự cảm, muốn đột phá Tiên Thiên, chỉ có đạo hạnh vẫn không đủ, còn cần có đạo tâm. Pháp lực đạo hành của ta cách trăm năm không xa, nhưng đạo tâm thì không nhất định, ta phải đi tìm kiếm đạo tâm."
Lam Hồ Điệp: ". . ."
Một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Trần Hạo tỉnh dậy sau khi ngồi thiền, đi ra cửa phòng liền thấy đạo trưởng Tam Vị, Triệu Linh Xảo, có tiểu Hắc Tiểu Hoàng Lam Hồ Điệp, đại Bạch Tiểu Bạch, đầu to với một con sóc khác cũng ở cả đây.
Nhìn thấy những này, Trần Hạo cười nói: "Sao còn dậy sớm hơn ta nữa vậy?"
Triệu Linh Xảo cố gắng can đảm mở miệng: "Đạo trưởng, ta có thể cùng đi với ngài được không?"
Trần Hạo ngạc nhiên, nói: "Ngươi đi làm gì?"
Triệu Linh Xảo nói: "Ta có thể làm nhiều việc mà, giặt quần áo nấu cơm, chăm sóc cuộc sống hàng ngày ta đều làm được, mà bây giờ ta còn có thể lấy một địch năm, có thể làm vệ sĩ được mà."
Trần Hạo dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng, liền thấy đại Bạch Tiểu Bạch, đầu to đều phát ra tiếng, sau đó mấy đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo trợn mắt với chúng: "Không phải các ngươi cũng muốn cùng đi với ta đấy chứ?"
Gà trống giúp đỡ phiên dịch: "Hạo ca, trước đây chúng ta toàn phải đi vội vàng gấp gáp, lần này tiểu Lam nói xong thì đại Bạch tiểu Bạch và cả đầu to đều muốn theo cùng, nói là cũng muốn nhìn thế giới bên ngoài.”
Con sóc và đầu to liền vội vàng gật đầu.
Trần Hạo nhìn về phía đạo trưởng Tam Vị.