Đạo trưởng Tam Vị cười nói: "Trần đạo hữu không cần nhìn ta, ngươi cần cầu đạo thì hành tẩu nhân gian chính là điều chính xác nhất, chỉ là ta cũng nhiều tuổi nên không chịu được nữa, mà ta còn phải nghiên cứu những nơi bất thường xảy ra cho nên ta tới đây để tạm biệt thôi, chúc đạo hữu đắc đạo trở về."
Trần Hạo nhìn một đám nhóc, cũng không nỡ từ chối, gật đầu nói: "Các ngươi muốn đi theo cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời đấy."
Đám nhóc liền vội vàng gật đầu.
Khuôn mặt Triệu Linh Xảo còn vui hơn.
Trần Hạo nói: "Vậy thì tốt, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị lên đường.”
Gà trống cười với vẻ mặt xấu xa: "Hạo ca, chuẩn bị xong từ lâu rồi ý chỉ chờ mỗi anh thôi."
Nói xong, gà trống quay sang hướng khác và khẽ gật đầu một cái.
Trần Hạo nhìn lại, liền thấy bao lớn bao nhỏ, thật đúng là không ít đâu.
Im lặng liếc qua đám nhóc, Trần Hạo quay lại gian phòng.
Không lâu sau đó Trần Hạo chuẩn bị xong xuôi liền thu đồ đạc của đám nhóc và Triệu Linh Xảo vào trong Tụ Lý Càn Khôn, liền chuẩn bị mang cả đám lên đường.
Đúng lúc này, có một bóng dáng bước tới chặn đường đi, hóa ra là Từ Thành.
"Các ngươi đều đi hết rồi? Còn lại mỗi ta thì phải làm sao?" Từ Thành mở miệng, giống như rất tức giận, nhưng che giấu rất kỷ, vui buồn không thể hiện ra ngoài, có khí thế của đại lão.
Trần Hạo quan sát Từ Thành từ trên xuống dưới, thở dài một cái.
Nói ra thì trên người Từ Thành còn có nhiệm vụ năm năm đạo hạnh nữa, nhưng loại hàng này khiến hắn quá thất vọng, giờ hắn chả thèm nhớ tới năm năm đạo hạnh ít ỏi làm gì nữa.
"Ngươi ở lại đây cố gắng học tập đi." Trần Hạo bình tĩnh nói.
Cuối cùng trên mặt Từ Thành cũng hiện ra vẻ giận dữ, trợn mắt rồi nói: "Người cũng đi cả rồi, cơm cũng không có mà ăn, cũng không ai dạy ta trọng điểm học tập ở đâu thì học thế nào? Ngươi cũng vô tránh nhiệm quá đấy?"
Trần Hạo nói: "Bây giờ ngươi học đến cấp độ nào rồi?"
Từ Thành im lặng không nói.
Trần Hạo cười: "Đấy, theo trạng thái và tiến độ học tập của ngươi bây giờ, ngươi cảm thấy lúc nào có thể bắt đầu thi đại học?
Từ Thành nhíu mày: "Thi đại học? Tại sao phải thi đại học, học tập theo kiểu công thức hóa, nhồi nhét kiến thức như vậy thì làm được gì? Chỉ sợ sau khi tốt nghiệp cũng quên hết kiến thức rồi, ngươi là cao nhân của Đạo giáo còn cứng nhắc như vậy à."
"Vậy đây là lý do tại saongươi tiếp xúc cái gọi là kinh mạch học, xương cốt học, và vẫn đang nghiên cứu cơ thể người với tâm linh hả??" Trần Hạo trêu chọc.
Từ Thành muốn nói thêm gì đó thì Trần Hạo phất tay ngăn lại, nói: "Chuyện khác ta không nói mà cũng lười nói, ngươi cũng hiểu rõ được đạo lý trong đó rồi. Ngươi chỉ vì điều trước mắt, cảm thấy thời gian không đợi người, cho nên buồn bực. Với loại trạng thái này của ngươi, ta cũng không tin tưởng khả năng ngươi thi đậu đại học. Cũng được thôi, ngươi đã chủ động nói ra thì ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ở lại Tam Thủy Quan vứt hết những ý nghĩ không thực tế ra khỏi đầu rồi cầm lấy sách vở và nghiêm túc nghiên cứu, còn chưa nói cô Hùng cũng để lại rất nhiều tài liệu giảng dạy và đề bài, ngươi có thể dựa vào nó để tự học thành tài. Thứ hai, ta cũng mặc kệ ngươi, ngươi có thể trở về nhà, yên tâm, ta cũng chẳng thèm muốn gì đồ vật của cha mẹ ngươi để lại đâu, ngươi trở về, muốn học thế nào thì tùy."
Đôi mắt Từ Thành sáng lên: "Ngươi chắc chắn để ta đi thật chứ?"
Trần Hạo cười nói: "Không chỉ thả ngươi đi, nếu ngươi muốn ta còn có thể đưa ngươi một đoạn đường, nhưng lần này ngươi đi thì từ nay về sau, chúng ta cũng không liên quan đến nhau nữa, ta cũng sẽ không giúp đỡ ngươi."
Từ Thành nhìn Trần Hạo lúc, sau đó cũng cười: "Ta chọn rời đi, đồng thời ta cũng nói cho ngươi biết, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường thiếu niên nghèo, để ta rời đi, là tổn thất của ngươi."
Trần Hạo nói: "Được, vậy ngươi thu dọn đồ đạc của mình đi.”
Từ Thành nói một cách thờ ơ: "Không cần, ta một thân một mình đến đây, cho nên cũng không cần mang gì đi, tránh dính líu không rõ ràng."
Trần Hạo dở khóc dở cười.
Thằng ranh này còn bày đặt nữa.
Được, ngươi cứ tiếp tục nằm mơ hão huyền đi thôi.
Sau đó Trần Hạo mang theo một đám nhóc, lái xe việt dã rời khỏi Tam Thủy Quan.
Lúc này, ngay tại sườn núi đằng sau Tam Thủy Quan có hai người đang đứng nhìn chiếc xe đi xa, đó chính là ông lão mặc áo bào màu vàng và một người đàn ông gầy gò.
Ông lão mặc áo bào màu vàng với khuôn mặt bình tĩnh, thể hiện vẻ cao thâm khó dò.
Người đàn ông gầy gò khóc không ra nước mắt, nhìn khuôn mặt cực kỳ tủi thân.
"Đã hứa sẽ đưa ta đi cùng mà vì sao đưa ta đến đây rồi lại ném ta ở đây rồi mặc kệ ta như thế chứ."
"Thôi đi, không phải để ngươi chọn một quyển bí pháp Huyền Âm trong đạo quán rồi à, chỉ cần nghiên cứu kỹ thì ngươi lại có được một thân tu vi là có thể đi rèn luyện lần nữa được rồi, cũng coi như đi vào quỹ đạo, chuyện này cũng đã tốt lắm rồi." Ông lão mặc áo bào màu trắng bình tĩnh trả lời.
"Nhưng quyển bí pháp này khó quá ta nuốt không trôi."
"Vậy ngươi cứ nhai chầm chậm thôi, với tình trạng của ngươi bây giờ vẫn có hi vọng, còn tốt hơn so với ta nhiều, bây giờ ta ở lại đây là mặt dày ở lại đấy chứ, chỉ sợ bọn họ đều quên mất ta còn tồn tại ấy chứ."
"Ngươi nghĩ thoáng một chút đi, mà vị Trần đạo trưởng không biết có cần Tam Thủy Quan nữa hay không, dù sao thì bên kia cũng xuất hiện điều bất thường rồi." Người đàn ông gầy gò lo lắng.
Ông lão mặc áo bào màu vàng cười: "Đừng lo, trần đạo trưởng sẽ trở lại, bởi vì nơi này còn một vị đại lão tồn tại, đi thôi, không có một đám Linh thú của Tam Thủy Quan ở đây, chúng ta phải tìm chỗ nào an toàn để chờ đã."
Người đàn ông gầy gò trợn mắt: "Ý của ngươi là gì? Muốn đổi chỗ ở? Thế nhưng mà chúng ta vừa làm nhà xong mà.”
"Chỉ còn cách xây lại thôi, mà lần này, không chỉ làm nhà ở, còn muốn xây miếu."
"Miếu gì?"
"Miếu Long Thần."
. . .
Chạy một quãng đường dài mất hơn hai giờ đồng hồ, Trần Hạo liền dừng lại bên ngoài một khu nhà nhỏ, Trần Hạo nhìn về phía Từ Thành đang chuẩn bị hành lý: "Xuống xe đi."
Từ Thành không nhúc nhích, thay vào đó lại nhìn về phía Trần Hạo, nói rất nghiêm túc: "Nếu như ta cho ngươi một cơ hội. . ."
"Không cần, lên đường bình an." Trần Hạo mỉm cười, cái nhiệm vụ năm năm này không cần phải quan tâm hoàn thành nó nữa.
Con người phải dựa vào ý thức của chính bản thân mình, nghĩ tới nỗi lòng của cha mẹ Từ Thành, chỉ thấy thương, không đành lòng cự tuyệt. Nhưng có cố gắng đi nữa cũng không nên thân, nên giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, đã không còn là trẻ con nên không thể ép buộc được.
Từ Thành nói: "Vậy ngươi đừng hối hận, cuộc đời này của ta đã được định sẵn không phải là người tầm thường."
Nói xong, Từ Thành xách hành lý xuống xe, cũng không quay đầu lại cứ thế đi vào khu nhà.
Triệu Linh Xảo đi đóng lại cốp xe rồi ngồi vào ghế phụ, lúc này mới lên tiếng: "Đạo trưởng, Từ Thành bị lừa dối mê hoặc đấy, hắn cứ nghĩ rằng. . ."
Trần Hạo khởi động xe, ngắt lời nàng: "Đây không phải là lý do, đã là người trưởng thành thì tâm tính cũng đã vào khuôn khổ, trừ khi hiểu được rõ ràng và thật sự muốn thay đổi, nếu không nói gì cũng không tốt, vậy coi như không có lần đó đi,, hắn cũng đỡ không nổi tường, vận mệnh định sẵn, không có lựa chọn nào khác."