Đôm đốp!
Một tiếng sét, sáng cả bầu trời đêm, vang khắp núi rừng.
Mới chin giờ thôi mà mây đen che phủ cả bầu trời, mưa như trút nước.
Dọc theo sườn núi, có một ngôi làng xây dựng dựa vào, bao quanh toàn là nước.
Ngôi làng này cũng không phải làng cũ trên núi , mà là ngôi làng gần đường cái, điện nước đầy đủ, có đường xi măng, chỉ là nơi này cách thị trấn quá xa, có chút chênh lệch.
Sấm sét liên tục, trong đêm tối, núi rừng loang lổ, rất đáng sợ.
Vậy mà trong thời tiết như vậy lại có một người đàn ông từ trong rừng đi ra, trời tối nên không nhìn rõ sắc mặt của hắn ta, nhưng nhìn động tác thì có thể thấy hắn ta đang rất hoảng sợ.
Khi đến cổng thôn, người đàn ông liền hét lên: "Cứu mạng! Có ai không cứu tôi với!"
Dường như hắn ta cố gắng chạy ra ngoài nên hét lên khiến cả người mất đi sức lực nên lúc sau ngã nhào xuống đất, không động đậy nữa.
Nhưng tiếng hét của người đàn ông lại bị tiếng sấm che mất, mặc dù trong phòng vẫn có đèn chiếu sáng thế mà không có động tĩnh gì đáp lại.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm, ngọn núi đằng sau bị sạt lở, bao trùm cả ngôi làng.
Chỉ trong thời gian mấy lần hít thở, một ngôi làng nho nhỏ cứ thế bị vùi lấp.
Loáng thoáng truyền đến tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ.
. . .
Bộp bộp bộp bộp bộp!
Mưa liên tục đập vào cửa sổ xe, ngay cả khi cần gạt nước được mở đến mức tối đa thì kính trước vẫn bị mờ.
Trên xe, Trần Hạo thật sự bó tay.
Nói là tu đạo tâm, nhưng với điều này thì Trần Hạo cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, có cảm giác nhưng mà phải làm thế nào thì lại không rõ, không biết giải quyết như thế nào.
Vì vậy sau khi đưa Từ Thành về nhà xong thì Trần Hạo cũng đi rất từ từ, đi không có mục đích, quyết định đi đến đâu thì đến đó.
Kết quả là cho tới khi đêm tối thui rồi cũng không tìm thấy chỗ nghỉ, chán nhất là trời đang mưa nữa chứ.
Mưa nặng hạt, đường thì tối đen, chắc chắn lái xe rất chậm chạp, sau đó thì trở thành tình trạng không có chỗ dừng chân như thế này.
Một đám nhóc cũng chẳng chú ý tới điều này, bọn chúng chơi vui vẻ, ghé vào trước cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài.
Nhất là đại Bạch và tiểu Bạch hai con sói con cùng với vợ chồng đầu to nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, kỳ lạ.
Đến cả Triệu Linh Xảo cũng chẳng thấy buồn ngủ, tinh thần tỉnh táo.
Nhưng mèo đen và gà trống lại là nằm sấp không nhúc nhích, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai đứa nó đi theo Trần Hạo nhiều lần rồi, loại phong cảnh ven đường này, đặc biệt là cảnh đêm trời mưa to như vậy vẫn chưa hấp dẫn với chúng nó.
Bỗng nhiên, đôi mắt Trần Hạo khẽ động.
Gà trống và mèo đen cũng ngẩng đầu lên.
"Tà khí thật mạnh!" Gà trống mở miệng nói luôn.
Meo ô! Mèo đen kêu lên một tiếng.
"Không sai, loại tà khí cũng là lạ làm sao ấy, Hạo ca, muốn đi nhìn một chút không?" Gà trống hỏi.
Trần Hạo lặng lẽ nhìn vào màn mưa đêm, rồi nói: "Bên kia có người chết, mà lại còn không ít người chết nữa."
"Yêu tà hại người à? Không phải có bộ môn liên quan đến trấn áp rồi, yêu tà không dám làm loạn nữa mà?" Gà trống ngạc nhiên hỏi lại.
Trần Hạo nói: "Vậy phải xem lúc nào, bây giờ các bộ môn có liên quan còn không giúp được chính mình thì chắc chắn là không trấn áp được rồi, thôi, gặp được coi như có duyên với ta, vậy chúng ta đi xem một chút."
Nói xong, Trần Hạo lái xe đi về phía trước hai ba dặm nữa liền thấy một ngã ba và một vòng xuyến.
Từ lối rẽ đi hơn mười cây số, Trần Hạo thấy một ngọn núi.
Đến nơi này, Trần Hạo nhìn phía trước, sắc mặt hơi đổi, hắn ngạc nhiên lắm: "Đây là nơi xảy ra bất thường à? Lạ thật, nhìn thì không thấy có chỗ nào khác cả mà!"
"Hạo ca nhìn kìa, bên kia có ánh đèn." Gà trống kêu một tiếng.
Trần Hạo nhìn lại, giống như là bóng đèn thật, sau đó lại nhìn tiếp, Trần Hạo đột ngột dừng xe, đôi mắt lóe lên ánh sáng, miệng phun ra hai chữ: "Chết tiệt!"
Vừa nói Trần Hạo vừa lái xe qua đó, tốc độ cực nhanh.
Nhưng còn cách mấy trăm mét, Trần Hạo liền dừng xe lại.
Bởi vì con đường phía trước tảng đá chặn lại, không qua được.
Trần Hạo không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, chạy vội về phía có ánh đèn.
Mèo đen cùng gà trống theo thói quen chạy theo sau Trần Hạo, sau đó Triệu Linh Xảo, Lam Hồ Điệp, đại Bạch Tiểu Bạch, vợ chồng đầu to cũng đi theo.
Đến chỗ bóng đèn, Trần Hạo im lặng đứng nhìn.
Đây là một phần nhỏ của ngôi nhà, , hầu hết trong số đó đều bị đá đè lên trở thành đống đổ nát, phòng ở cũng nát hết, mà bên trong chỉ có một cái bóng đèn đang sáng một cách kỳ lạ.
Mà ở dưới mảnh đất này, Trần Hạo cảm giác có gần trăm người vừa chết không lâu, chỉ là hồn phách của toàn bộ bọn họ đều biến mất.
Đôi mắt của Trần Hạo lóe lên, nhìn bốn phía xung quanh hơi thở của tà khí như có như không đang lan ra sau núi.
Bên kia, chính là nơi hắn cảm nhận được điều bất thường.
Im lặng một lúc sau Trần Hạo quay người lại nói với Triệu Linh Xảo: "Linh Xảo, ngươi ở lại trên xe cùng với đám tiểu Lam nhé, ta và tiểu Hắc tiểu Hoàng đi sang bên đó xem một chút."
Triệu Linh Xảo gật đầu đồng ý.
Chuyện mà Trần đạo trưởng gặp phải, không phải là những gì nàng có thể đối mặt tốt nhất là tránh đi thôi, miễn lại gây thêm rắc rối cho ngài ấy.
Sau đó, Trần Hạo mang theo mèo đen cùng gà trống cùng bay lên núi.
Băng qua ngọn núi,Trần Hạo liền thấy phía sau núi là một mảnh thung lũng rộng lớn.
Điều kỳ lạ là lúc này mưa to gió lớn, đêm tối u ám, nhưng ở phía thung lũng lại có khu vực có đèn đuốc sáng, nhìn giống như một thôn làng vậy.
Trần Hạo quan sát một lúc lâu rồi nhếch miệng cười, sau đó thân ảnh vụt bay xuống thẳng tới thôn làng.
Không lâu sau, hắn bay xuống tới nơi, sang gần chỗ đèn đuốc sáng trưng liền phát hiện thôn này hơi cũ, những ngôi nhà đều được trát bằng bùn đất, bên ngoài nhà đều treo đèn lồng đỏ. Khiến cho cả ngôi làng bị bao phủ bởi màu đỏ, ngay cả mưa to cũng không xối vào bên trong được, cực kỳ quỷ dị.
Mà trong thôn, lúc này giống như đang tập trung hội họp gì đó, trên đường đầy người đi đi lại lại, còn có tiếng rao mua rao bán, rất là náo nhiệt.
Trần Hạo mang theo mèo đen và gà trống, sắc mặt bình tĩnh trà trộn vào trong đám người, đánh giá chung quanh.
Người ở nơi này, nam nữ già trẻ đều có, ăn mặc khác nhau, có tơ lụa, có vải thô áo gai, còn có Âu phục giày da, rất hỗn hợp.
Trần Hạo cùng với mèo đen và gà trống đi qua mà bọn họ giống như không nhìn thấy, tự bận việc của mình.
Trần Hạo cũng không thèm quan tâm, đi thẳng vào sâu trong thôn và đến một quảng trường.
Đến nơi này, Trần Hạo híp mắt lại.
Trên quảng trường cũng có một đám người, chỉ là đám người này đều đang quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, khóc thút thít.
Bốn phía đều có người đứng canh chừng, cầm trong tay roi dài, có người ho ra tiếng thì bị quật một roi, làm cho thân ảnh trở nên trong suốt hơn nhiều.
Từ hơi thở phát ra, Trần Hạo liền biết những hồn phách đang quỳ ở đây đều mới chết.
Nói cách khác, những hồn phách này chính là người ở trong thôn đó.
Gan to bằng trời rồi!
Thế mà dám sát hại cả một thôn làng, còn câu hồn về đây, nhìn tình huống này, chỉ sợ không bỏ qua cho cả hồn phách!
Có thù oán gì thế này?
Khi Trần Hạo đang đứng quan sát, ánh mắt hắn khẽ động, bỗng nhiên xoay người lại thì thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài đỏ chót đứng cách đây không xa, vừa cười cười nói nói vừa nhìn hắn.
Nhìn qua thì người phụ nữ này không có gì lạ, nhưng trong mắt Trần Hạo thì nhận ra hơi thở của cô ta có liên quan mật thiết với thôn này, không thể tách rời.
Trần Hạo và cô ta đứng đối diện một lúc, hắn đang muốn mở miệng, thì người phụ nữ này lên tiếng trước: "Này anh chàng đẹp trai, ta có một câu chuyện, ngươi có rượu không?"