Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 751 - Chương 752: Thời Loạn Lạc Di Độc(1).

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 752: Thời loạn lạc di độc(1).

(1) Di độc: Điều tai hại để lại cho người sau.

"Vậy phải xem đó là chuyện xưa gì, nếu có chuyện hay, chỗ của ta liền có rượu ngon, còn chuyện không hay, chỗ của ta cũng có dao tốt."

Trần Hạo nhìn người phụ nữ váy đỏ, nhếch miệng cười một tiếng.

Theo lời nói của hắn rơi xuống, mèo đen nâng móng vuốt lên, bật ra một lưỡi dao sắc nhọn, duỗi đầu lưỡi ra liếm nó, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào người phụ nữ áo đỏ, làm bộ trung thực kể chuyện xưa, mẹ nó đừng phát ánh mắt lắng lơ uy hiếp bừa bãi.

Người phụ nữ váy đỏ cười, mở miệng nói: "Vùng này, hơn một trăm năm trước, vẫn là một khu vực nghèo nàn và lạc hậu, đa số mọi người đều là ăn bữa trước thì không có bữa sau để ăn, rừng nghèo nước độc, tự nhiên sẽ xuất hiện điêu dân. Có điêu(2) dân thì sẽ có cướp. Mà nổi danh nhất trong số những tên cướp, chính là trại Nhai Sơn."

(2) Điêu: Gian xảo, dối trá.

"Cái trại sườn núi này rất lợi hại, nhập thì làm dân, ra thì làm cướp, cướp bóc tứ phương, chó gà không tha. Bất cứ nơi nào chúng đi qua đều trở thành phế tích, làm phương viên trăm dặm kinh sợ, trẻ con ngừng khóc. Điều thú vị nhất là, bọn trộm cướp mất tính người này, đối đãi với đồng bào của chúng, thì nắm giữ sống chết trong tay, độc ác tàn nhẫn, đối đãi với ngoại tộc thì lại là nịnh nọt, cam chịu làm chó dữ. Anh đẹp trai, ngươi nói, dạng người này, có phải là đáng chết hay không?"

Trần Hạo quyết đoán gật đầu: "Chết không có gì đáng tiếc."

"Đáng tiếc a, ông trời bất công, bạc đãi thế nhân. Người tốt sống không lâu, người xấu họa ngàn năm. Năm đó, Đại Hạ nổi lửa, Cửu Châu chung một lòng, trục xuất ngoại tộc, khôi phục Trung Quốc. Trại Nhai Sơn tự biên tự diễn, để người vô tội chết thay, hủy diệt sơn trại, trộm long tráo phượng, vốn có người biết việc này, nhưng do giao dịch tiền bạc và quyền lực, nên bị người cố ý che giấu. Ngươi nói, những người đã bị hại chết có oan hay không?"

Trần Hạo lại gật đầu: "Oan!"

Người phụ nữ váy đỏ cười nói: "Quên đi, cái này cũng coi như xong, sự việc đã qua trăm năm, thương hải tang điền(3), trong dòng sông lịch sử, người chết oan bao nhiêu? Nhiều lắm cũng chỉ là đội một món nợ chết, kêu oan vài tiếng trong Hoàng Tuyền. Nhưng mà anh đẹp trai, điều thú vị vẫn còn ở phía sau, người ở trại Nhai Sơn thuận theo thời thế, chuyển thành an dân, nhưng lòng người ác độc, há có thể dễ dàng thu hồi, truyền thừa trăm năm, bên ngoài là thôn trang trung thực, cày ruộng trồng trọt, trong thôn rất hòa thuận, nhưng lại âm thầm tiếp tục hoạt động cướp bóc, lần này học khôn, thỏ không ăn cỏ gần hang, mấy chục năm qua, chúng giam giữ người, lừa bán phụ nữ, thậm chí, ngay cả khi đến thôn vì giáo dục con cái của chúng, giáo sư cũng không được đáp lại, đều xuống tay tàn nhẫn. Ngay dưới ngọn núi này, có một cái hang rộng rãi trong khe núi, xương trong hang chất thành từng đống, anh đẹp trai, có muốn đến xem không? Đây là một hình ảnh chấn động lòng người hơn cả một bộ phim bom tấn đấy."

(3) Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.

Trần Hạo không trả lời, chỉ im lặng.

Ngay cả mèo đen và gà trống cũng im lặng.

Người phụ nữ váy đỏ cười hỏi: "Xin hỏi, câu chuyện này, có thể có rượu ngon không?"

Trần Hạo nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, hỏi: "Cái thôn ở phía trước núi kia, chính là hậu duệ của trại Nhai Sơn đi, vậy ngươi là giáo sư kia hay là người phụ nữ bị lừa bán?"

Người phụ nữ váy đỏ miệng mỉm cười: "Đều không phải, đây là giáo sư, bên kia là người phụ nữ bị lừa bán và đánh chết."

Theo lời nói thốt ra, ở sau lưng người phụ nữ váy đỏ, một nhóm phụ nữ xuất hiện, cỡ mấy chục người, mỗi người đều có hình tượng thê thảm, đầu tóc lộn xộn, oán khí nồng đậm.

"Còn về ta, nói ra có thể ngươi không tin, ta là con gái của chủ trại Nhai Sơn đời thứ hai." Người phụ nữ váy đỏ nói.

Trần Hạo sững sờ.

Cái này có ý tứ.

Con gái của chủ trại trại Nhai Sơn, tự tay phá hủy trại sườn núi?

"Có phải là rất lạ lùng không? Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi? Nhưng miễn là ngươi biết chuyện xưa của ta, ngươi liền hiểu, tại sao ta phải làm như vậy." Sắc mặt của người phụ nữ váy đỏ từ từ trở nên lạnh lùng: "Mẹ của ta vốn là tiểu thư khuê các, bị chủ trại Nhai Sơn đưa lên phía trước núi làm áp trại phu nhân. Từ nhỏ ta đã được mẹ dạy bảo, hiểu rõ đúng sai, phân rõ tốt xấu, rất không tán đồng với những việc sơn trại đã làm, ta đã từng cố gắng đưa sơn trại đưa vào lề đúng, bỏ tập tục xấu, trở thành một cái trại tốt, nhưng mà ta sai rồi, không đợi ta bắt đầu hướng dẫn sơn trại đi tới hướng thiện, người được gọi là cha ta, đích thân đưa ta cho một sĩ quan quỷ nhỏ, làm lễ gặp mặt, ta không chịu nổi lăng nhục, tức giận mà tự sát."

Trần Hạo hít một ngụm khí lạnh.

Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, một người cha, thế mà có thể làm điều đó với con gái mình! Thật sự là không có tình người a!

Người phụ nữ váy đỏ tiếp tục nói: "Đợi đến khi ta chết, ta mới biết được, hắn đã từng cưng chiều ta, không phải là vì ta là con gái của hắn, mà là vì, ngoại hình của ta giống mẹ, dung mạo xinh đẹp, có lẽ ở lúc vì hắn mà tranh thủ lợi ích vào thời điểm quan trọng, mà hắn chân chính thích, lại được sinh ra bởi người phụ nữ khác, ngoại hình xấu xí, con trai lòng đầy sự độc ác."

Trần Hạo hỏi: "Cho nên, là vì trả thù, ngươi mới lựa chọn tự tay phá hủy trại Nhai Sơn?"

Người phụ nữ váy đỏ trả lời: "Trả thù? Người bị trại Nhai Sơn giết chết, ai mà không muốn trả thù, một cái sơn trại đầy tội ác như thế, bị phá hủy, chẳng lẽ là không nên à?"

Trần Hạo nhìn thoáng qua bốn phía.

Khi người phụ nữ mặc váy đỏ kể chuyện xưa, những linh hồn trong làng kia đều hội tụ tới đây, đồng thời mỗi người trong số họ đều đầy oán khí, tích tụ không tiêu tan, vây quanh Trần Hạo mèo đen gà trống ở giữa.

Oán khí lớn như thế, xông lên bầu trời, thậm chí thu hút sấm sét trên bầu trời, không ngừng nhắm đánh xuống hướng bên này, đáng tiếc cái thôn này, dường như là một nơi bất thường, cho nên không gian bị bóp méo, để sấm sét không thể tìm thấy, chỉ có thể nhắm đánh bừa bãi, căn bản không gây tổn thương gì.

Trần Hạo nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, nói: "Ngươi nói ta tin, bất quá ta cũng phải hỏi một câu. Sau khi ngươi báo thù xong, ngươi sẽ như thế nào?"

Người phụ nữ váy đỏ cười: "Ngươi là lo lắng chúng ta sẽ gây họa cho nhân gian sao? Yên tâm đi, mặc dù chúng ta oán khí đầy người, muốn báo thù, nhưng chúng ta cũng không phải thật sự là người xấu, chúng ta chỉ muốn những kẻ giết chúng ta chết, hơn nữa còn muốn đoạn tử tuyệt tôn. Những người khác không liên quan, chúng ta sẽ không đụng tới."

Trần Hạo nói: "Hiện tại một cái làng đã bị hủy, cũng đủ rồi chứ?"

Người phụ nữ váy đỏ nói: "Anh đẹp tra, ngươi nghĩ vậy là sai rồi, ngươi thật sự cho rằng, mấy trăm người ở cái thôn này chính là trại Nhai Sơn năm đó à? Ngươi sai rồi, mấy trăm người này chỉ là một phần của chúng, hơn nữa đều là những người bên dưới, hậu duệ chân chính của ba thủ lĩnh lớn trại Nhai Sơn, đã sớm di dân xuất ngoại từ mười năm trước, ngươi biết bọn chúng đi đến nước nào không? Đi nước Nhật."

Trần Hạo nhíu lông mày.

"Nếu là trường hợp đó, vậy thì dễ xử lí rồi, các ngươi đến nước Nhật tìm kẻ thù, chỉ cần không gây rối ở trong nước, tự nhiên muốn làm gì cũng được."

Người phụ nữ váy đỏ cười nói: "Thời điểm ta nhìn thấy ngươi, ta cũng nghĩ như vậy."

Trần Hạo: "..."

"Ý của ngươi là gì? Là muốn ta giúp ngươi sao?" Trần Hạo hỏi.

Người phụ nữ váy đỏ nói: "Đúng vậy, mặc dù chúng ta có thể phá hủy trại Nhai Sơn ở nơi này, nhưng mà đối mặt với hậu duệ của ba thủ lĩnh lớn ở nước ngoài, căn bản là ngoài tầm với, cho nên chúng ta cần phải rời đi, nhưng nếu chúng ta muốn rời đi, phải có người người nguyện ý hi sinh cho chúng ta, mà người bình thường thì không được, chỉ có dạng người tu hành như anh đẹp trai mới làm được. Thế nào, nghe chuyện xưa của ta, ngươi cũng biết chúng ta thảm bao nhiêu rồi, chẳng lẽ, ngươi không có một chút đồng tình nào?"

Nói xong, ánh mắt của tất cả oan hồn đều nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment