“Ngươi ăn nói hồ đồ!” Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ vô cùng căm phẫn, tức giận lớn tiếng bác bỏ lời của Trần Hạo.
Hắn cười khẩy: “Thôi nào, tại sao ta lại ăn nói hồ đồ? Ngươi hãy cho mọi người một lời giải thích đi, cũng không cần nói lý do đầu tiên, rồi lý do thứ hai, thứ ba gì đó, chỉ một là đủ!”
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ: “. . . . . . . . . . . . “
Trần Hạo nhìn ả: “Thế nào? Không nói ra được à? Cũng phải thôi, ngươi đương nhiên nói không ra rồi, bởi vì ngươi là con gái của Nhai Sơn Trại chủ, không chỉ có uống vô số máu thịt của những con người vô tội để lớn lên mà còn uống thứ máu tốt nhất nữa, nếu không thì có thể nuôi dưỡng ngươi tốt đến thế ư? Ta tin rằng các chư vị có mặt ở đây, nói không chừng tiền bạc, của cải của các vị bị cướp đi là dùng trên người nó. Loại phụ nữ vừa thong thả thoải mái hưởng thụ máu thịt của các vị mặt khác còn muốn ép buộc các vị giúp nó đi báo thù thì thử hỏi báo thù như thế này có được tính là báo thù không? Đây chính là trước thì đánh chén máu thịt của mọi người, sau thì muốn mang mọi người theo vĩnh viễn không siêu sinh!”
Người phụ nữ váy đỏ với ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm vào Trần Hạo
Lần này quả thực là quá khinh suất. Nó hoàn toàn không nghĩ rằng một người tu hành như hắn mà miệng mồm lại lợi hại như vậy. Những lời nói này làm nó cảm nhận được oán khí của tập thể đã có chút buông lỏng.
Người phụ nữ váy đỏ cũng sẽ không chịu nhận thua, cười lạnh một cái rồi lên tiếng: “Mặc cho ngươi nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể che đậy được hai điểm: thứ nhất, oan khuất của mọi người không giải được thì oán khí không tiêu tan. Thứ hai, chuyện ta gây ra cũng xem là quân pháp bất vị thân (edit: vì đại nghĩa không quản người thân)!”
Trần Hạo khinh khỉnh trong lòng, môi dè bĩu: “Oán khí không tiêu tan là bị ngươi ép buộc chứ đâu! Quân pháp bất vị thân thì có thể thoải mái hưởng thụ trong lòng mà hủy diệt cuộc sống của người khác? Được rồi, ngươi nói như vậy ta không tính toán với ngươi. Nào, hôm nay tâm tình tốt, các vị muốn báo thù phải không, được thôi, đưa các vị đi Oa quốc cũng chẳng là vấn đề gì khó. Với lại ta còn có thể giúp các vị thâu tóm hậu duệ của kẻ thù đang trốn đâu đó trong Oa quốc, ta hoàn toàn có thể đưa đến tận cửa nhà của hậu duệ kẻ thù”
Ánh mắt oan hồn ngay tức thì bừng sáng.
“Có điều. . . . . . . . . . .” Trần Hạo nhếch miệng cười nói tiếp: ”Ta giúp người cần xem nhãn duyên, ta giúp những người có nhãn duyên, mà nếu không có thì sao? Thế thì đành thất lễ rồi!”
Người phụ nữ váy đỏ chợt cảm thấy không ổn, đang định mở miệng kháng cự thì Trần Hạo đột nhiên xoay người qua nhìn nó: “Sao? Ta đã hứa giúp đỡ rồi, người muốn cản lại?”
Câu nói của hắn khiến ả cứng họng không thốt nên lời
Trần Hạo khẽ cười nhìn sang chúng oan hồn rồi nói: “Nào nào, ai, muốn trả thù thì xếp hàng trước tiên”
Các oan hồn hết “ta nhìn ngươi” rồi đến “ngươi nhìn ta”, “ai” nấy cũng đều hơi sững sờ, ngây ngốc
Người phụ nữ váy đỏ lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng lên giọng huyên náo: “Ngươi thật quá đáng, muốn giúp thì giúp hết chứ giúp một phần thì tính cái gì hả?”
Trần Hạo đáp lời ả: “Có vấn đề gì à? Một phần đi trả thù, phần còn lại thì ở đây chờ tin tức? Không được ư?”
“Chúng ta là một thể không thể tách rời!!” Giọng điệu ả âm u lạnh lẽo nghiến từng chữ một
Trần Hạo bật cười thành tiếng: “Lời này của ngươi tức là không cần mặt mũi nữa rồi, ngươi nói những linh hồn oan ức này là cùng với nhau thì ta còn tin vài phần, đằng này ngươi dựa vào cái gì mà được xem là cùng nhau? Bởi ngươi đã bị Nhai Sơn Trại ruồng bỏ, tâm sinh oán hận muốn báo thù cho nên ngươi liền có thể tâm an thoải mái hòa nhập cùng những linh hồn vô tội này? Tất cả mọi người nói xem như vậy có hợp lý hay không? Các người đều là người vô tội phải chết một cách oan ức còn nó là nghiệt chủng của Nhai Sơn Trại chỉ vì tranh chấp nội bộ liền muốn ở cùng với các người, lợi dụng các người cho mục đích sâu xa của nó. Các người nói thử xem loại người này có thể chấp nhận được không hả?”
Bao nhiêu ánh mắt của các linh hồn oan ức đổ dồn vào người phụ nữ kia, lờ mờ trong thoáng chốc những nỗi oán hận từ từ hóa tan đi
Người phụ nữ váy đỏ đùng đùng nổi cơn thịnh nộ gào lên: “Mấy người đều là heo cả sao? Hắn tùy tiện nói vài câu liền bị chia rẽ hết rồi? Lẽ nào mấy người đã quên cái thôn này ta đưa mấy người đến cùng sửa sang lại, là ta đã liều mạng dung hợp cái thứ đó thì mấy người mới có ngày hôm nay, bằng không mấy người vẫn muốn trả thù à? Đừng có mơ, mấy người sẽ chỉ ở lại đây mãi mãi, giống như những người đã hồn phi phách tán đều sẽ tan biến thành mây khói. Trong lòng các người vẫn còn chút biết ơn không đấy hả?”
Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy giễu cợt:: “Nghe này, đây lại bắt đầu khuôn mẫu rồi, vì người muốn báo thù nên đã liều mạng, nên đã muốn bảo tất cả mọi người đều nghe theo lời người, có phải là ý này không?”
Ả ta trừng trừng con ngươi ném cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vào Trần Hạo mà không nói được lời nào, ả bất thình lình vung tay. Trong một khoảnh khắc, cả đất trời như chuyển động, rung lắc dữ dội, toàn bộ thôn trang đang chìm xuống phía dưới lòng đất.
Gương mặt Trần Hạo vẫn tỉnh như không, ung dung duỗi tay ra, một bức tượng thần Đế quân hiện lên. Ngay tức khắc, các vị thần trong nội viện tản ra che phủ khắp nơi. Thần quang bao phủ, thiên địa sáng ngời.
Dưới ánh sáng nhiệm màu ấy, tất cả linh hồn oan ức đều kêu than thảm thiết rồi ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được.
Ngay cả người phụ nữ váy đỏ cũng bị làm cho sợ xanh mặt đang co quắp người lại hòng xoay người chạy trốn.
Hình dáng Trần Hạo lướt qua trong nháy mắt ngăn chặn lối đi của ả, giọng nói lạnh lùng hỏi vặn: “Ngươi chẳng phải nói muốn báo thù sao? Vì cớ gì bỏ mặt đồng bọn mà bỏ chạy?”
“Đại sư, đại sư tha mạng, tiểu quỷ không dám nữa, tiểu quỷ không dám nữa, đại sư thả ta, thả ta ra” người phụ nữ váy đỏ hoảng loạn khóc lóc, kêu gào thảm thiết
Trần Hạo chỉ cười lạnh đối mặt với ả: “Biết tại sao ta phải dùng nhiều lời nói nhảm nhí như thế để nói với ngươi không? Vì ta cảm thấy ngươi cơ bản không phải là con gái của Nhai Sơn Trại, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”
Người phụ nữ váy đỏ như bị đâm trúng tim đen, nói lắp bắp chẳng nên câu: “Đại sư, tiểu nữ, tiểu nữ. . . . . . . . . “
“Không nói thì đi chết đi!!!!” Trần Hạo chắp tay sau lưng, thần quang vây lấy người ả ta.
Bức tượng thần Đế quân chỉ phát ra ánh sáng thần quang của thần nội viện để đối mặt với hạng oán linh dị thường này, còn Đế quân Đại lão đều quá lười để hiện ra.