Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 754 - Chương 755: Biến Hóa Khôn Lường (2)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 755: Biến hóa khôn lường (2)

Bị thứ ánh sáng thần thánh kiên định đó truy bắt lấy, chiếc váy đỏ trên người ả ta dần dần tan biến, hồn phách trở nên có chút không ổn định, đợi đến khi chiếc váy đỏ hoàn toàn biến mất sạch thì trên người ả xuất hiện một bộ đồ khác nữa.

Nhìn thấy bộ đồ đó, Trần Hạo phá lên cười thu hồi tượng thần, mở miệng ra vẻ khích lệ: “Nào, tiếp tục biểu diễn đi, ngươi là ai hả?”

Người phụ nữ đang định mở miệng trả lời thì bị hắn cắt ngang: “Nhưng mà đừng nói ngươi là con gái của Nhai Sơn Trại Trại chủ, dù cho Nhai Sơn Trại hung ác tàn nhẫn đến đâu thì cũng không thể để con gái mình mặc quân phục của Oa quốc chứ hả? Chậc chậc, nhìn quân hàm này xem, là thiếu tá đó nha! Trẻ tuổi như vậy đã là thiếu tá rồi, ngươi đừng nói với ta ngươi là linh văn nghệ của Oa quốc nha?” Hắn tặc lưỡi, lắc lắc đầu, trong giọng nói chứa đầy vẻ bỡn cợt.

Người phụ nữ hoảng hốt một phen cúi xuống nhìn bộ đồ trên người, tức khắc mắt trợn to há hốc mồm kinh ngạc.

“Không thể nào, sao lại. . . . . . . . . .”

Sắc mặt Trần Hạo trở nên lãnh đạm vô cùng: “Sao có thể? Ha, Oa quốc hiện tại thế nào thì ta không đánh giá nhưng năm đó các người đã đầu hàng thua trận vậy mà vẫn tà tâm không chết. Còn con gái của Nhai Sơn Trại Trại chủ, ta cảm thấy thông thạo tiếng Hán, kỹ năng diễn xuất tốt, ngươi càng giống một tên gián điệp.”

Người phụ nữ yên lặng trầm mặc một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi đối chất với Trần Hạo: “Chúng ta mới gặp mặt, ngươi dựa vào cái quái gì cho rằng ta là giả mạo?”

Trần Hạo bĩu môi tỏ ý: “Làm ơn đi, câu chuyện ngươi kể có trăm ngàn chỗ hở, căn bản là đã không cân nhắc kĩ càng. Với lại ngươi cũng quá coi thường người Hán ta. Năm đó trên dưới cùng đồng lòng, không kể đến bọn thổ phỉ ngay cả những thứ khốc liệt cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ sớm rồi. Năm đó, những vị tiền bối cũng không chấp nhận được việc ngươi hất nước bẩn, trại làng cũng bị ngươi cố tình quét sạch, có lẽ thật sự không phải là người tốt lành gì, tai vạ đến lão sư còn lừa gạt đem bán đàn bà con gái. Bọn họ đáng chết nhưng ngươi bụng dạ khó lường càng đáng diệt trừ.”

Sau khi nói xong, Trần Hạo không đợi ả ta đáp lời liền nhìn sang đám oan hồn, cười cười rồi nói: “Chân tướng đã rõ như ban ngày, các ngươi có cảm nghĩ gì không?”

Đám oan hồn: “. . . . . . . . . . . . . .”

“Không, hắn ta đang nói dối các người đấy, ta không phải là người Uy quốc, đây hoàn toàn là giả dối, các người. . . . . .” Người phụ nữ phản ứng kịch liệt vội vàng muốn biện bạch..

Nhưng nói một hồi thì nó không thể nói được nữa.

Bởi vì tất cả các linh hồn chết oan đang nhìn vào nó bằng đôi mắt vô cùng lạnh giá và tàn nhẫn.

Ả ta khẽ nhếch miệng đột nhiên bậc cười: “Được, ta thừa nhận, lần này, xem như là các người đã thắng, nhưng mà. . . . ."

Đôi mắt người phụ nữ đó đầy sự hung ác đảo đảo nhìn quanh tất cả oan hồn một vòng rồi dừng lại trên mặt của Trần Hạo: “Ngươi tưởng rằng ngươi đã thắng hoàn toàn ư? Không thể, chúng ta sẽ không thua, mãi mãi sẽ không thua!"

Cùng lúc đó, người phụ nữ toát ra khí thế cương ngạo nổi loạn của ả.

"Năm đó thua trận, đó là hành vi của những kẻ nhu nhược, hèn nhát. Chính họ đã đe dọa Thiên Hoàng bệ hạ. Chúng ta không thừa nhận mình đã bị đánh bại. Bọn ta đã tự sát và dùng mạng sống của chính mình nguyện trung thành với Thiên Hoàng. Sau khi chết, tất nhiên cũng phải trở thành những hồn ma ma đã hi sinh oanh liệt vì Thiên Hoàng mà chinh chiến cả thiên hạ. Cùng gầy dựng một giang sơn rộng lớn vì Uy quốc vĩ đại. "

"Câm ngay!" Trần Hạo đưa tay ra cắt ngang những lời nói như bài thuyết giảng của người phụ nữ kia, rồi hắn cười và nói với ả: "Đất nước chúng ta à, có một bộ phận liên quan, vậy bộ phận liên quan đâu, chuyên quản lý tất cả các vấn đề bất thường trong lãnh thổ. Ngươi nói mấy tiểu quỷ đã tự tử sau khi thất bại à, nếu đã không cam tâm thì chắc chắn chúng sẽ có động tĩnh. Nếu có động tĩnh, chúng nhất định không thể thoát khỏi con mắt của các bộ phận liên quan. Nào nào, vừa đúng lúc ta quen biết một người, người đừng nói gì hết, để ta cho ngươi nghe. Đồng bọn của ngươi-những kẻ thất bại bây giờ ra bộ dạng thế nào?"

Vừa nói Trần Hạo vừa rút điện thoại ra và ra hiệu.

Người phụ nữ nhìn Trần Hạo, đôi mắt mập mờ chớp tắt không ngừng.

Trần Hạo trực tiếp bấm số của Đới Vân, rồi bật loa ngoài.

Bên ngoài đang mưa gió lớn đối nghịch với sự yên lặng trong thôn, im ắng không một tiếng động .

Các linh hồn oan khuất, người phụ nữ, tất cả đều đang nhìn vào Trần Hạo.

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối và tiếp theo đó là giọng nói có phần hấp dẫn của Đới Vân vang lên: "Ta nói này Trần đạo hữu, ngươi có biết ta đang mệt mỏi như thế nào trong thời gian này không? Bữa nay ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nghỉ ngơi đó! Với lại ta chỉ có thể ngủ được 3 tiếng đồng hồ, người lại không biết xấu hổ mà làm phiền ta? "

Trần Hạo cười cười ngại ngùng rồi đáp lại: "Ta xin lỗi nhưng vì có chuyện phiền phức. Đợi ta quay về sẽ tặng cho ngươi một nắm linh gỗ đàn hương, thấy thế nào?"

Lời nói của Đới Vân lập tức trở nên mạnh mẽ đầy sinh lực: "Hahaha, Trần đạo hữu, xem ngươi nói như thế, lẽ nào ta là loại người như vậy sao? Lại xảy ra chuyện gì nữa đây, cứ việc nói, chỉ cần ảnh hưởng không quá lớn thì ta sẽ giúp ngươi xử lí. "

Trần Hạo gãi gãi mũi: “Cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ muốn hiểu rõ vài thứ. Năm đó Uy quốc đã bị đánh bại trong chiến tranh nhưng không ít tiểu quỷ không thể tin điều đó là sự thật nên đã tự sát mà không thừa nhận thất bại. Nếu đã ma có tồn tại, nên những con tiểu ma quỷ đó chắc hẳn cũng có đúng không?”

Đới Vân bật cười "Sao ngươi hỏi về mấy con tiểu quỷ này?"

Trần Hạo trả lời: “Chỉ là tò mò thôi, tôi muốn biết, sau tất cả đạo hành thiên hạ, có vẻ ta cũng chưa từng gặp qua nó."

Đới Vân day day hai hàng lông mày của hắn: "Ta không gặp được chúng, tất cả đều biến mất hết rồi. Hồi đó, những con tiểu quỷ này thường tụ tập thành nhóm và không hề thành thật chút nào. Vì nguyên do thầy âm dương của Uy quốc nên bọn ta cũng không quá tàn nhẫn vì sợ những rắc rối ngoại giao nhưng bây giờ đã không còn liên quan gì tới. Cả thế giới là một mớ hỗn độn, Uy quốc thảm hại hơn nữa, nó gặp phải vài chuyện sóng gió và hứng chịu tổn thất nặng nề rất đúng với câu “Ốc còn không mang nổi mình ốc”. Phía chúng tôi cũng bận tối mặt tối mày. Lại đúng lúc mấy con tiểu quỷ đó không trung thực và muốn gây chuyện rắc rối, bắt thóp được chỗ yếu. Và dĩ nhiên chúng đã bị xóa sổ sạch sẽ cũng bớt đi một chút phiền muộn."

Khi đến đây, người phụ nữ trợn trừng con ngươi của ả và hét to: "Không thể, điều này không đúng."

"Này? Trần đạo hữu, tại sao lại có giọng nữ ở đó? Ai vậy?" Đới Vân bị tiếng hét làm cho ngạc nhiên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment