"Ôi mẹ ơi!"
Người đàn ông đang đứng bị dọa giật mình đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng thân thể bà vợ cũng bay đi theo giơ, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía người đàn ông: "Là ngươi hại ta, là ngươi hại chết ta, cái đồ bất hiếu nhà ngươi, ngươi. . ."
"Con thì làm sao! Con không có tiền chữa bệnh cho ngươi, con còn có thể làm gì được nữa?" Lúc đầu người đàn ông rất sợ sệt, nhưng khi nghe thấy những lời oán hận của mẹ mình, gã ta đột nhiên vặn lại, nhìn chằm chằm mẹ mình.
Người mẹ sững người.
Người đàn ông nói tiếp: "Hoàn cảnh nhà mình không phải người không biết, cần phải tiết kiệm, hơn nữa cháu nội của người đang học cấp hai, nó còn muốn đi du học, con rầu cả người không có cách nào cả, tiền đó bao gồm cả tiền khám bệnh cho mẹ nữa đấy! Người là bà nội cũng rất thương cháu, nếu đã vậy thì người đừng oán hận con làm gì, người cố gắng vì cháu trai, chắc chắn can tâm tình nguyện chết mới đúng."
Người mẹ trợn mắt hốc mồm.
Bỗng nhiên đôi mắt gã ta sáng lên, lớn tiếng nói: "Đúng rồi, mẹ, người chết ở đó à?"
Người mẹ nói với giọng lạnh lùng: "Lương tâm trỗi dậy, muốn nhặt xác cho ta sao?"
Người đàn ông hào hứng trả lời: "Đây là một vụ mua bán lớn đấy mẹ, người tuyệt đối đừng chết ở ven đường, tốt nhất là chết ở cổng trung tâm thương mại hoặc cổng công ty lớn, hay bên cạnh cũng được, con trai sẽ đi nhặt xác cho người, nhân tiện đòi lại công lý. Chỉ cần lấy được tiền, con trai chắc chắn chuẩn bị cho mẹ một ngôi mộ tốt, để cho người không trở thành cô hồn dã quỷ."
Người mẹ suýt chút nữa liền ói ra máu!
Trong thiên hạ này còn có loại người kỳ lạ thế này nữa!
Thấy mẹ chết mà vẫn còn muốn lừa người khác!
Nó đang định mở miệng nói thêm gì đó thì đột nhiên bị một vòng ánh sáng màu xanh bao phủ, người đàn ông ngơ ngác, cả người hơi đờ đẫn.
Lúc này, Trần Hạo mang theo mấy đứa nhóc tiến đến, cười nói: "Thôi quên đi, trái tim của loại hàng này còn kinh khủng hơn cả quỷ, biến thành hình dáng của mẹ hắn mà cũng không dọa hắn được tí nào."
Lúc này gương mặt trắng bệch của người phụ nữ di chuyển biến thành mặt của Khâu Danh Sơn ra khỏi cơ thể của bà ta, sau đó người phụ nữ này ngã xuống đất.
Nhìn người đàn ông đang ngơ ngác như mất hồn, Khâu Danh Sơn hỏi: "Đại sư, bây giờ phải làm sao nữa?"
Trần Hạo nói: "Dễ thôi, để cho ta."
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía người đàn ông, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"
"Hai mươi ba vạn." Người đàn ông trả lời trong vô thức
Trần Hạo tiếp tục nói: "Ngươi nhớ lấy, ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, ngươi cảm thấy áy náy trong lòng về tất cả những chuyện mà trước đây ngươi làm ra, cho nên ngươi quyết định muốn quyên hết toàn bộ số tiền này ra ngoài, quyên cho người cần nó, đền bù tội ác. Thêm nữa, căn phòng này ở cũng không thoải mái, người bán nó xong thì quyên một nửa số tiền ra ngoài, dọn đến nông thôn, sau này cũng không trở lại thành phố nữa."
"Vâng, hiểu rồi." Người đàn ông vẫn cứ giữ nguyên tư thế.
Trần Hạo nhìn về phía Khâu Danh Sơn, cười nói: "Được rồi, chuyện cũng đã xong, ngươi còn có tâm nguyện nào chưa được thực hiện không?"
Khâu Danh Sơn im lặng một lát, há miệng cười: "Từ nhỏ ta chỉ có cha không có mẹ, phụ thân lại không nên thân, thích cờ bạc, vay nặng lại nhiều quá bị người ta giết chết, không ai quan tâm đến ta mà ta cũng không học hành cho tốt, đời này cũng chẳng có tiền đồ gì cả, bây giờ người cũng đã chết rồi, còn có tâm nguyện gì chứ, nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể đầu thai vào một gia đình bình thường, làm một người bình thường là được rồi."
Leng keng: Hồn ma Khâu Danh Sơn chết oan mười sáu ngày, tâm nguyện đã hoàn thành, thưởng một tháng đạo hạnh.
Theo tiếng leng keng nhắc nhở, hồn phách Khâu Danh Sơn hồn phách bay lên, tỏa ra ánh sáng màu trắng.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Khâu Danh Sơn vui vẻ nhìn Trần Hạo, cúi đầu nói lời cảm ơn, sau đó hồn phách tan biến.
Thấy cảnh này, Trần Hạo thở dài một tiếng, mang theo đám nhóc quay người rời đi.
Cuộc đời không theo ý người, khoảng tám chin phần trên tổng mười phần thôi.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, có bao nhiêu người có thể vui cười cả đời?
Sau khi đám người Trần Hạo rời đi, người đàn ông liền lên giường nằm cùng người phụ nữ, ngủ không biết gì luôn, mà gã ta không ngờ rằng từ giờ phút này trở đi gã ta sẽ phải trả giá đắt cho những gì gã đã gây ra.
Trần Hạo lái xe đi khỏi khu nhà, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi cho khỏe.
Khi đang lái xe băng qua một con phố, đột nhiên Trần Hạo hơi giật mình, làm tốc độ của xe chậm lại
Đôi mắt hướng ra ngoài nhìn thấy rõ con phố này được chiếu sáng khiến cho khắp nơi đều có những hình ảnh khủng bố, mà lại còn giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy càng thấy ghê rợn.
Nhưng ở nơi này lại có người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Những người đi lại trên đường hầu hết là người trẻ tuổi, mà phần lần không phải đôi tình nhân mà tụ thành một nhóm, giống như đang muốn tìm kích thích vậy, cứ hò hét, cười đùa, nhìn rất vui vẻ.
Thấy cảnh này, Trần Hạo cười cười.
Trong cuộc sống bình thường, vật chất đầy đủ, cho dù có nhiều đồ vật mới lạ nhưng về lâu về dài đều cảm thấy không thú vị, nhất là những người trẻ tuổi, động một cái cũng thấy chán, làm gì cũng không thấy vui. Tìm các loại chuyện có tính kích thích như là cáp treo, nhà ma đều là trò trẻ con, có một bộ phaanfk người còn điên rồ hơn khi chơi hoạt động mạo hiểm trên núi hoặc trên nhà cao tầng, không coi trọng tính mạng của bản thân gì cả.
Bây giờ kinh doanh tạo ra ảo giác càng ngày càng phát triển, chính là khẳng định điều này.
Tuy nhiên sự kích thích thực sự sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới con người, đến lúc đó nhìn xem còn có bao nhiêu người còn thích nó không.
Sau khi chăm chú nhìn một lúc, Trần Hạo liền tăng tốc rời đi.
Hôm sau.
Trần Hạo rời giường, hoạt động gân cốt.
Gà trống đã biến thành hình người, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mấy đứa nhóc.
Chủ yếu là cho hai chú sói con ăn thôi, mặc dù hai đứa nó lớn nhanh, linh trí cao, nhưng vẫn còn nhỏ và cần được chăm sóc.
Trần Hạo đang định đi rửa mặt để ra ngoài ăn bữa sáng, thì đột nhiên dừng lại động tác, rồi nhìn về phía hai chú sói con.
Lúc này, bọn chúng đang chơi một món đồ, hình như là một tảng đá.
Nhưng mà Trần Hạo cảm thấy nhìn quen mắt, nghĩ một lúc Trần Hạo giật mình, đây chẳng phải là trứng rùa lửa mà hắn từng nhặt được à!
Hắn nhớ là mình đã ném cho đám nhóc làm đồ chơi, lâu lắm không nhìn thấy suýt nữa quên mất.
Không nghĩ tới lần này ra ngoài chơi mà hai chú sói con lại mang theo.
Nhìn hai chú sói con hò hét quả trứng không ngừng, giống như đang muốn ăn đồ vật bên trong, Trần Hạo cười cười, bước qua cầm lấy trứng rùa lửa.
Đại Bạch Tiểu Bạch có chút không vui nhưng vẫn đành trơ mắt nhìn Trần Hạo lấy mất.
Trần Hạo tỉ mỉ quan sát trứng rùa lửa, hắn thật sự ngạc nhiên, lúc mới lấy được đồ chơi này thấy nó chỉ có một chút linh tính, không ngờ bây giờ nhìn lại thì linh tính của nó lại mạnh hơn nhiều rồi.
Chuyện này là sao đây?
Trần Hạo vừa vuốt ve quả trứng vừa nhìn về phía Lam Hồ Điệp đang vui vẻ nhào vào lọ mật ong để ăn sáng, rồi nói: "Tiểu Lam, có chuyện gì xảy ra với thứ này thế? Sao linh tính của nó lại mạnh lên rồi?"
Lam Hồ Điệp nhìn trứng rùa lửa một chút rồi nói: "Đại sư ca ca, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đại Bạch tiểu Bạch vẫn luôn dùng nó để chơi, hai đứa cứ sấn lại muốn ăn nó mà không phá được vỏ."
Trần Hạo nhìn sang trứng rùa lửa, dùng ý niệm bao trùm quả trứng để thăm dò, nhưng bên trong trứng rùa lửa lại chống cự, không đồng ý cho Trần Hạo tiếp xúc.
Đột nhiên Trần Hạo vui vẻ lên, không chút do dự đặt quả trứng xuống bàn, sau đó úp tay xuống bắn ra Tam Đại nhằm thẳng vào trứng rùa lửa.
Trên thân kiếm, pháp cương lưu động, chém thẳng vào trứng rùa lửa.
Đến khi Tam Đại muốn chém vào trứng rùa lửa thì xảy ra chuyện giật mình kinh người, trứng rùa lửa đột nhiên duỗi ra bốn chân, rồi nhảy từ trên bàn xuống để tránh Hiên Viên Tam Đại, tốc độ cực nhanh chạy về phía cửa sổ.