Trần Hạo nghe xong thì nhăn mày lại.
Trước đây hắn đã gặp được chuyện những kẻ cho vay nặng lãi ép chết các sinh viên nữ và Trần Hạo không có một chút ấn tượng tốt nào về đám cho vay nặng lãi.
Tuy nhiên, khi quan sát kỹ Khâu Danh Sơn, Trần Hạo phát hiện mặc dù hắn ta nói chuyện mang theo hơi thở giang hồ, nhưng hồn thể tinh khiết và cũng không phải là hàng ngũ tà hồn hay ác quỷ.
Sau khi nhìn Khâu Danh Sơn một lúc, Trần Hạo mỉm cười và nói: "Được rồi, ta giúp ngươi, còn có ai cần giúp đỡ nữa không?"
Trần Hạo nhìn về phía những âm hồn khác.
Những âm hồn khác im lặng.
Một lát sau, Trần Hạo mỉm cười: "Nếu đã như thế, vậy quên đi, chỉ cần các ngươi nhớ lời ta nói, sau này đừng ảnh hưởng đến người sống nữa, những chuyện khác, ta sẽ không quản, nếu không việc khiến các ngươi hồn phi phách tán cũng không xem là một việc gì khó."
Nói xong, Trần Hạo ngoắc tay với Khâu Danh Sơn và xoay người đi về phía xe Jeep.
Lên xe, Trần Hạo nói với Khâu Danh Sơn ngồi ở ghế bên cạnh tài xế: "Đi đâu đòi nợ?"
Khâu Danh Sơn nói tên một khu dân cư nhỏ.
Trần Hạo trực tiếp khởi động xe và rời đi.
Trần Hạo vừa lái xe vừa tiếp tục hỏi: "Này người anh em, cái nghề đòi nợ này, dường như không phải là một công việc tốt. Sao ngươi lại nghĩ làm nghề này?"
Khâu Danh Sơn vội vàng giải thích: "Đại sư, ta không phải đòi nợ vay nặng lãi."
Trần Hạo sửng sốt, có ngành nghề khác trong đòi nợ này sao?
Khâu Danh Sơn nói: "Đại sư, đừng nói ngươi xem thường những kẻ cho vay nặng lãi, thực ra ta cũng không ưa điều đó, bởi vì cha ta cũng bị ép tự tử bởi những kẻ cho vay nặng lãi, vì vậy mặc dù ta học không giỏi, nhưng ta cũng sẽ không bước vào con đường lừa người vay nặng lãi."
Trần Hạo mỉm cười và nói: "Vậy việc đòi nợ của ngươi này là?"
Một tia sáng nóng bỏng xuất hiện trong mắt Khâu Danh Sơn: "Đây là ý tưởng của ta và nó cũng được lấy cảm hứng từ việc đòi nợ của những kẻ cho vay nặng lãi. Thế giới này không chỉ nợ tiền những kẻ cho vay nặng lãi, mà còn thiếu nợ bạn bè, thiếu nợ thân thích, và thậm chí thiếu nợ cha mẹ, nhiều đếm không xuể. Vì vậy, ta tự hỏi, đòi lại tiền cho những người không dễ mở miệng kia, sau đó tính một phần phí xử lý, đó là một công việc đầy hứa hẹn. Trước khi ta bị đâm chết, ta đã gặp một bác gái bị ung thư, sau đó ta mới biết, vì căn bệnh nan y, nàng đã bị con mình đuổi ra khỏi nhà, muốn khóc lóc kể lể nhưng nàng đã bị đánh gãy chân và bỏ lại trên đường. Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, nhận được sự ủy thác của bác gái, ta muốn đòi nợ cho nàng, nhưng kết quả..."
Nói đến đây, Khâu Danh Sơn mỉm cười cay đắng.
Đây xem như chưa xuất sư đã chết, tất cả hy vọng đã biến mất vô ích!
Trần Hạo thở dài nói: "Thật đúng là một ý tưởng. Nó có thể không phải là một ngành nghề chính thức, nhưng nó cũng hợp lý. Miễn là ngươi không dính vào các mánh khóe bất hợp pháp để kiếm sống, vậy thì không có gì sai."
"Nhưng, ngươi cũng đã chết rồi, cần gì phải canh cánh trong lòng chứ?" Trần Hạo mỉm cười và hỏi.
Khâu Danh Sơn nghiêm mặt nói: "Điều này không được, từ nhỏ ta đã hiểu được một đạo lý, làm người, thì phải nói lời giữ lời, đến nơi đến chốn. Cho dù làm gì thì cũng có đạo lý như nhau. Cũng giống như ta bị mẹ vợ tương lai lừa, nhưng mà ta vẫn quyết tâm phải kiếm tiền để cưới con gái của nàng, lúc này ta mới tập trung tinh thần để làm ăn. Cho nên, chuyện ta đã hứa với bác gái, ta cũng sẽ không thể nuốt lời được.”
Trần Hạo nghe vậy thì rất hứng thú và hỏi: "Bị mẹ vợ lừa? Lừa thế nào?"
Khâu Danh Sơn có vẻ hơi do dự, nhưng sau khi nhìn Trần Hạo một chút thì hắn ta vẫn nói: "Cũng không phải chuyện gì không thể nói, mẹ vợ tương lai kia của ta... Không, bây giờ không thể trở thành mẹ vợ của ta được nữa. Nàng là một người hiếm có khó tìm. Bởi vì cùng một thôn nên ta và con gái của nàng đã biết nhau từ khi còn nhỏ, xem như thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt.
Người đã trưởng thành rồi, cũng nên có một gia đình, vì thế ta đã đến nhà nàng để cầu hôn, nhưng nàng vừa mở miệng đã yêu cầu 300.000NDT, điều đó khiến ta hoảng sợ. Ta đã lý luận với nàng, nói nàng cũng là một người mẹ và còn có hai đứa con trai nữa. Nếu mẹ của một cô gái nhà khác cũng mở miệng yêu cầu nhiều như vậy thì ngươi có thể lấy ra được à.
Nàng chần chừ thật lâu, sau đó yêu cầu ta 600.000."
Trần Hạo: "..."
Khâu Danh Sơn nói với vẻ mặt đau buồn và phẫn nộ: "Lúc đó, ta đã nghĩ rằng, bà béo này không phải khinh thường ta nghèo và không có tiền sao, vì vậy ta sẽ làm việc chăm chỉ để tạo ra một giang sơn và cầm 600.000NDT để cưới con gái nàng. Tương lai ta sẽ không bao giờ nuôi nàng và khiến nàng phải hối hận. Thật đáng tiếc, khi ta vừa mới bắt đầu sự nghiệp này, cũng chưa buôn bán được đơn hàng nào thì bản thân cũng đã không còn nữa."
Trần Hạo bất lực nói: "Đây chính là thế sự vô thường, con người mà, không ai có thể đảm bảo quyết định của mình sẽ mang đến hậu quả ra sao."
Khâu Danh Sơn nói: "Những ngày sau khi chết, ta cũng đã nhận ra rằng việc làm ăn này chưa chắc có thể thành công, và nếu sau này không làm cẩn thận thì nó sẽ gây ra những rắc rối lớn, vì vậy ta không ép buộc bất cứ điều gì. Nhưng chuyện ta đã hứa với bác gái tội nghiệp kia, thì ta nhất định phải làm được, là một người con, mẹ mình bị ung thư, nhưng lại vứt bỏ và không quan tâm, đó thật sự giống như một con súc vật. Ta nhất định phải đòi nợ cho bác gái tội nghiệp này, ít nhất phải giành đủ chi phí sinh hoạt và không phải trôi giạt đầu đường nữa."
Trần Hạo gật đầu: "Đây là lòng tốt, ta ủng hộ nó, đi thôi, chúng ta hãy xem là người nào bỏ rơi mẹ của mình."
Chưa đầy hai mươi phút, Trần Hạo đã đi tới khu dân cư nhỏ mà Khâu Danh Sơn nói.
Khu dân cư nhỏ đã tồn tại được nhiều năm rồi và quản lý cũng không nghiêm ngặt lắm. Khi xe đến, phải đăng ký một lát rồi mới được qua.
Đi vào khu cân cư nhỏ, đến dưới khu nhà thứ ba, Trần Hạo xuống xe và đi cùng Khâu Danh Sơn lên lầu, họ đi đến tầng năm.
Vừa định đi về phía một ngôi nhà thì đột nhiên cánh cửa của ngôi nhà này mở ra trước, sau đó một nhóm người bước ra, gào to, la hét đủ thứ từ, có vẻ như họ đã uống quá nhiều.
Khi nhìn kỹ hơn, Trần Hạo đột nhiên sửng sốt và hắn nhìn thẳng vào một người đàn ông.
Tên này, hắn biết.
Chính là con trai của bà lão lúc hắn có lòng tốt giúp đỡ nhưng lại bị lừa gạt tống tiền.
Trần Hạo nhớ đến khi hắn bị bà già kia bắt lại, tên này đã đi lên và muốn đánh hắn, còn biểu hiện rất tức giận và xúc động, dáng vẻ như thể hắn ta đang muốn liều mạng với người khác vì mẹ của mình.
Nhưng sau khi nhận được tiền, bọn họ không nhìn Trần Hạo chút nào nữa.
Không nghĩ tới, chuyện đã qua lâu như vậy, hắn lại gặp được hắn ta.
Lặng lẽ quan sát, Trần Hạo phát hiện, người đàn ông này có vẻ là chủ của ngôi nhà, và hắn ta đang tiễn người thân bạn bè đi. Sau đó, Trần Hạo đã phát hiện ra, người phụ nữ xuất hiện cùng người đàn ông và tống tiền mình cũng xuất hiện. Rõ ràng, căn phòng này thuộc về họ.
Nói cách khác...
Người phụ nữ lớn tuổi bị đuổi ra khỏi nhà vì căn bệnh ung thư chính là bà lão đã lừa bịp tống tiền mình!
A, công lý rõ ràng, báo ứng đúng đắn!
Trần Hạo mỉm cười.
Bị người quan sát, người đàn ông kia liếc nhìn Trần Hạo một cách nghi ngờ, và sau đó hắn ta tiếp tục tiễn bạn bè rời đi, như thể đã quên một người như Trần Hạo.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông và vợ quay vào nhà.
Khâu Danh Sơn vội vàng nói: "Đại sư, họ đang ở nhà, chúng ta phải làm gì?"
Trần Hạo không trả lời mà hỏi lại: "Nếu ta nói ta biết hai người kia, ngươi tin không?"
Khâu Danh Sơn sửng sốt.
Trần Hạo cũng không nói nhảm và hắn trực tiếp nói về vụ mình bị lừa gạt tống tiền, rồi tiếp tục nói: "Vì vậy, bác gái mà ngươi muốn giúp đỡ kia chính là một người giả vờ bị đâm và chuyên lừa đảo. Bây giờ, nàng bị mắc bệnh ung thư cũng xem như là báo ứng, ngươi cảm thấy, bây giờ ngươi còn muốn giúp nàng nữa không?"
Khâu Danh Sơn tức giận: "Sao lại là người như vậy chứ, bác gái kia trông rất hòa ái, khiến người ta cảm giác rất thân thiết. Ta không ngờ... thôi quên đi, thật là tồi tệ, ta từ bỏ việc giúp đỡ nàng."
Trần Hạo: "Không, không thể từ bỏ."
Khâu Danh Sơn ngạc nhiên nói: "Đại sư, ngươi cũng bị lừa gạt tống tiền, vậy mà còn muốn giúp nàng ta à?"
Trần Hạo nói: "Không phải để giúp nàng ta, mà là giúp những người bị lừa gạt tống tiền kia, cả gia đình này không phải là thứ gì tốt, không biết họ đã lừa gạt bao nhiêu người. Cho nên, ta sẽ ban phước cho ngươi, để ngươi biến thành hình dáng của bà già kia, sau đó làm gia đình này nôn hết tiền ra và dùng số tiền này để giúp đỡ những người gặp khó khăn. Nó cũng được coi là tích âm đức cho ngươi và kiếp sau ngươi cũng có thể được ban phước."
Đôi mắt của Khâu Danh Sơn sáng lên: "Có thể làm điều này, đại sư hãy ra tay đi."
Hai phút sau.
Trong phòng, người đàn ông vừa tắm xong và thấy vợ đã nằm xuống. Hắn ta đột nhiên nở một nụ cười đầy hàm xúc, nhảy lên giường, ôm vợ và dịu dàng nói: "Tiểu Phương, ta..." Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã trợn tròn mắt.
Hắn chỉ thấy khuôn mặt vốn là của vợ, nhưng giờ nó đã biến thành người mẹ đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Khuôn mặt già nua của người mẹ bị chảy máu từ bảy cái lỗ, bà mở miệng và nói một cách u ám: "Ta chết... thật thê thảm!"