"Đây là tà thuật gì?"
Cảm nhận được chiến binh đậu biến mất, Trần Hạo kinh ngạc mở miệng.
Nhưng không có ai trả lời vấn đề của hắn, ngược lại gió âm tà sát không ngừng tiến vào bên trong, một hơi thở cổ quái vờn quanh tà sát, không thể phỏng đoán.
Trần Hạo hừ lạnh: "Tà không thể thắng chính, cho dù tà thuật hung ác thì sao chứ, hôm nay nhìn xem ta phá thế nào."
Nói xong, thân hình Trần Hạo vút lên, bay lên nóc nhà, sau đó lật kiếm gỗ đào lại, một tay khác duỗi ra.
"Gió đến!"
Lời hô ra pháp thuật theo sau đó, pháp lực nhanh chóng tiêu hao, qua một lúc đã mất một nửa.
Trong chốc lát, trời đất đáp lại, gió dần nổi lên, có tiếng ô ô.
"Mưa đến!"
Trần Hạo la lên lần nữa.
Lập tức bầu trời sầm xuống, mây đen hội tụ, cuồn cuộn không dứt.
Thanh thế lớn như vậy, bao trùm toàn bộ những nơi cách làng Trang Chu mấy chục dặm.
Giọng nói già nua lạnh lẽo núp trong bóng tối sợ hãi kêu to: "Hô phong hoán vũ! Chuyện này không thể nào!"
Pháp lức Trần Hạo tiêu hao hơn nửa, nhưng mặt không đổi sắc, quan sát bốn phía, hừ lạnh nói: "Không thể nào, vậy hãy tiếp nhận uy năng không thể nào đó đi, gió tới."
Lời vừa cất ra, gió lớn ầm ầm nổi lên, càn quét ngôi làng, những nơi gió lớn đi qua, gió âm vỡ vụn, xua tan tà sát, không thể ngưng tụ.
"Mưa đến!"
Đôm đốp một tiếng, sấm chớp, mưa to rơi xuống trong chốc lát, nước mưa cọ rửa, sát khí đắm chìm, trừ khử âm khí.
Đã mất đi gió âm tà sát, lập tức một thứ như con rắn lộ ra, bay múa trên không, há miệng máu, hung ác phóng tới Trần Hạo.
Trần Hạo cười lạnh: "Còn tưởng rằng là thứ gì chứ, lại là rắn tà âm, yêu hồn tà vật, sét đánh xuống!"
Bộp một tiếng, sấm sét đánh lên người rắn, lập tức rắn âm kêu thảm thiết thân thể vỡ vụn, biến mất trong sấm sét.
Nhưng lúc này, mưa gió dừng lại, dường như không thể kiên trì tiếp.
Mà Trần Hạo đứng trên mái nhà, thân thể cũng hơi lắc lư, sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn kiên cường, ra vẻ bình tĩnh.
"Hắc hắc, thật là làm cho bản tọa giật mình, tiểu bối nhà người, thế mà tinh thông nhiều thần thông mấy trăm năm qua không ai nắm giữ được, sức mạnh của tiên duyên, thật sự đứng đầu trong trăm năm qua. Người như vậy, càng không thể bỏ mặc ngươi tiếp tục lớn mạnh được, nếu không tu sĩ tà đạo, sao có thể sinh tồn!" Giọng nói già nua lạnh lẽo cất lên lần nữa.
Trần Hạo cười nói: "Muốn giết ta, vậy thì tới đi, chỉ là những con chuột thích lẩn trốn, sợ gì chứ."
"Làm ra vẻ, hô phong hoán vũ là thần thông mạnh mẽ chỉ có người ở Tiên Thiên mới thi triển được, ngươi chỉ có mấy chục năm đạo hạnh, cho dù có thể nắm giữ, lại có thể chèo chống bao lâu? Hiện tại, pháp lực của ngươi đã hao tổn hết rồi đi, không có pháp lực, ngươi chẳng qua chỉ là một con cừu nhỏ đợi bị làm thịt, còn dám ngông cuồng."
Giọng nói phát ra, mấy luồng hơi thở từ mấy chỗ bí ẩn tỏa ra, nhanh chóng bao vây sân nhỏ.
Những người này đều mặc áo choàng màu đen trùm hết người, nhìn không ra giới tính tuổi tác, nhưng trên thân mỗi người, đều có một hơi thở giống nhau.
Trần Hạo đảo mắt một vòng, nhếch miệng cười nói: "Cuối cùng cũng dám ra đây, dẫn dụ các người ra cũng không dễ a!"
Một trong những người áo đen nói: "Cứ giả vờ đi, không có pháp lực ngươi, còn dám dõng dạc, hôm nay. . ."
Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên bộp một tiếng, một tia chớp rơi xuống, bổ vào trên người hắn ta.
Tên áo đen vỡ vụn trong sấm chớp, gần như có thể nhìn thấy khung xương của hắn ta.
Sau khi sấm chớp biến mất, người áo đen này cũng ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
"Cái gì!" Những người áo đen khác sợ hãi.
"Ai nói ta không có pháp lực? Một đàm bàng môn tà đạo thiển cận nông cạn, vừa rồi chẳng qua là mê hoặc các người thôi, không như thế, các người sao có thể rời khỏi chỗ ẩn nấp, để ta hốt gọn một mẻ." Ánh mắt Trần Hạo trở nên lạnh lẽo.
"Không thể nào, thần thông vừa rồi rõ ràng là thật!" Một người áo đen không tin, quá đả kích người rồi, thần thông đáng sợ như vậy, một chiêu phá tà pháp bọn chúng liên thủ, tuyệt đối tiêu hao rất nhiều, sao còn có thể dự lực như vậy!
Trần Hạo cười nói: "Đương nhiên là thật, nếu không sao các người có thể ra? Nhưng mà rất xin lỗi, khả năng của ta so với tư liệu các người nắm giữ lợi hại hơn chút xíu, hơn nữa.... Muốn đối phó các ngươi, không phải ta, ta thật sự chỉ là mồi nhử."
Dứt lời, Trần Hạo ngồi xuống, cứ như vậy đường hoàng ngồi xuống hồi phục pháp lực trước mặt đám người áo đen.
Những người áo đen hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên, trên trời lại bắt đầu trời mưa to, ba ba ba rơi xuống không ngừng.
Những người áo đen nghi ngờ nhìn Trần Hạo, lại nhìn bầu trời.
Trần Hạo đang ngồi, đã mất đi sự khống chế của hắn, mây đen trên trời bắt đầu tản ra, chỉ còn lại mưa nhỏ rơi xuống, sao lại đột nhiên mưa lớn lên? Tình huống này là thế nào?
"Không ổn, mau tránh đi."
Một người áo đen dường như phát hiện cái gì, hoảng sợ kêu to, sau đó chuẩn bị chạy đi.
Nhưng sau một giây, nước mưa trên trời, liền biến thành những mũi băng sắc nhọn bao trùm phía dưới, ngôi làng hoang phế gần như bị phá hư, mặt đất bị đục thành từng cái hố.
Những người áo đen phản ứng chậm bị mũi băng đâm trúng, trực tiếp ngã trên mặt đất kêu thảm, sau đó càng nhiều mũi băng rơi xuống trên người, nháy mắt tiếng kêu yên tĩnh.
Những người áo đen khác vội vàng thi pháp, gia tăng phòng ngự, ngăn cản tránh né mũi băng.
Rất nhanh, một đợt mũi băng rơi hết, bầu trời trở nên sáng sủa.
Mà bốn người áo đen còn lại nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không muốn đối phó với Trần Hạo nữa, chia bốn đường, nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng bốn tên áo đen không phát hiện, bọn chúng nhìn như là chạy ra khỏi làng, trên thực tế, vẫn đang luẩn quẩn bên trong một căn nhà.
Ở một bên, bướm xanh kích động vỗ cánh, linh quang lưu động, cười hì hì không ngừng.
Trăm năm đạo hạnh của bướm xanh, tinh thông huyễn thuật băng pháp, truyền thừa kinh người.
Mặc dù rất ít ra tay, nhưng khi đã ra tay, nếu như không có pháp thuật nhằm vào, căn bản không thể thoát khỏi.
"Kỳ quái, có chút không đúng! Mấy tên này yếu đến quá đáng, đâu giống người vừa rồi khống chế tà pháp, bọn hắn.... Không ổn, Tiểu Lam cẩn thận." Gà trống ở một bên quan sát, đột nhiên cảm giác không thích hợp, vội vàng nhắc nhở.
Sau một khắc, người phụ nữ đồ trắng xuất hiện bên cạnh bướm xanh, đầu hất lên, bao lấy bướm xanh.
"Đồ khốn, buông Tiểu Lam ra cho ta." Gà trống giận dữ, giang cánh bay đi.
Người phụ nữ đồ trắng không di chuyển, đầu chia ra một bộ phận, quấn quanh gà trống.
Gà trống há mồm phun một cái, một ánh sáng xanh biếc đánh trúng đầu người phụ nữ đồ trắng. Ánh sáng xanh lưu động, nhưng đầu người phụ nữ áo trắng không có gì thay đổi.
Gà trống có chút kinh ngạc đến ngây người.
Thần thông hóa đá vậy mà lại vô hiệu? Chẳng lẽ là vì thứ này là quỷ?
Gà trống suy nghĩ, thân hình cũng không dừng lại, né tránh sự tấn công của đầu, há miệng nhả một vòng sáng ra, bao trùm người phụ nữ đồ trắng.
Người phụ nữ đồ trắng dường như có hơi chậm chạp, hoàn toàn không tránh vòng sáng, mặc cho vòng sáng bao lấy thân thể.
Sau đó vòng sáng co vào, khiến người phụ nữ đồ trắng dần mất đi sức khống chế, cơn lốc dài cũng dần biến mất.
Bướm xanh thừa cơ đập cánh biến mất.
Người phụ nữ đồ trắng dường như thấy cảnh này, sau đó thân hình của nó cũng biến mất.
Gà trống nhìn mà ngây ra.
Mẹ nó.... Là giả đi!
Bị vòng sáng của ông đây bao lấy còn có thể chạy? Đến cùng người là cái quái gì?
Mà lúc này, phía sau Trần Hạo đang ngồi thiền ở mái nhà, người phụ nữ đồ trắng che mặt chậm rãi xuất hiện sau bả vai hắn.