Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 764 - Chương 765: Đấu Pháp

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 765: Đấu pháp

"Nó giống với cô gái áo trắng trong núi Âm Nguyệt kia!" Trong lòng Trần Hạo đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Nhưng rất nhanh, Trần Hạo phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì người phụ nụ áo trắng đáng sợ trong núi Âm Nguyệt, gương mặt mơ hồ không rõ, căn bản không thấy rõ tướng mạo.

Mà thứ này mặc dù đều là đồ trắng, nhưng mặt nhìn rõ ràng, mình sao có thể đánh đồng chứ?

Chỉ là không hiểu sao gương mặt này càng nhìn càng quen, cũng không biết đã gặp ở đâu, Trần Hạo cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn có liên quan tới người phụ nữ áo trắng kia.

Lúc đang suy nghĩ, người phụ nữ trước mặt đột nhiên há miệng ra, một cái lưỡi dài bay về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nghiêng đầu tránh đi, đồng thời đưa tay bắt lấy lưỡi, lôi quang trong tay lóe lên, lưỡi dài trực tiếp bị đứt.

Nhưng quỷ dị nhất chính là, cái lưỡi bị cắt đứt không biến mất, mà hóa thành một sợi dài, điên cuồng lớn lên, quấn quanh Trần Hạo, trong khoảnh khắc, liền bao Trần Hạo như cái kén.

Sau một giây, nhúc nhích đầu, đột nhiên lửa bùng lên trên không, nhanh chóng đốt cháy.

Chờ đốt sạch đầu, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện, người phụ nữ bị nứt đầu không thấy đâu nữa.

Sắc mặt Trần Hạo thay đổi, bóng người vút qua, quay lại trong phòng, sau đó liền thấy, một nhóm người của cha Từ, gồm cả hai chị em Từ Minh Nguyệt, Từ Minh Kiều đã ngủ thiếp đi.

Trần Hạo nhìn về phía gà trống nói: "Chuyện gì xảy ra? Bọn họ không phải hấp thu linh hương dạng lỏng rồi sao? Sao lại có thể ngủ?"

Gà trống nói: "Hạo ca, là con chuột kia, mắng ở bên cạnh, thứ đó ngầm chơi chúng ta, Miêu tỷ đuổi theo nó, đến giờ vẫn chưa quay lại."

Trần Hạo nhìn lại, quả nhiên không thấy mèo đen, con chuột to lớn thấp kém kia cũng không thấy.

Sắc mặt trở nên khó coi.

Hoàn toàn không ngờ, con chuột bị hắn gia trì cấm chế mà còn dám làm loạn, gan cũng lớn thật.

Sau đó Trần Hạo nhìn về phía đám người cha Từ.

Mặc dù mới chìm vào giấc ngủ, nhưng ánh mắt của họ đã bắt đầu trở nên bối rối, hoảng sợ, hiển nhiên những thứ xảy ra trong mộng, không ngừng kích thích những người này, sinh ra ý nghĩ sợ hãi.

Đồng thời, Trần Hạo cũng phát hiện, sự sống của hai đứa bé đang dần biến mất, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ không trụ được bao lâu.

Đúng lúc này, một đạo linh quang phá cửa mà vào, đánh thẳng về phía Trần Hạo.

Lúc bắt lấy linh quang, nó hóa thành hoa văn quái dị trong tay rồi biến mất, ánh mắt Trần Hạo khẽ chuyển động, nhìn ra ngoài cửa, hừ lạnh nói: "Pháp Thiếp, đây là muốn đấu pháp với ta sao, vậy sẽ làm như người muốn."

Nói xong, Trần Hạo lấy bùa ra, dán giữa trán mỗi người đang ngủ, lập tức, biểu cảm của họ thanh thản hơn, hòa hoãn rất nhiều.

Làm xong, dáng người Trần Hạo bay ra ngoài, đi vào trong sân, phất tay, một cái bàn xuất hiện, sau đó từng thứ tấm vải, nến, bùa, kiếm gỗ đào, chuông đồng xuất hiện, bày ra chỉnh tề.

Trần Hạo quay người ở giữa, thay đạo bào, cầm kiếm gỗ đào trong tay, ngón tay gảy nhẹ, hai ngọn nến bùng lên. Sau đó Trần Hạo nhìn về phía cửa lớn, cất cao giọng nói: "Đã muốn đấu pháp, vậy thì tới đi, cuộc chiến hôm nay, chỉ có sống chết, không phân thắng bại."

"Tiểu bối ngông cuồng, lúc trước người hại đệ tử tông môn của ta, thù trước chưa báo, không ngờ người lại chạy tới cấm địa của chúng ta làm càn giương oai, Thiên Đường có lối người không đi, lại xông vào cửa Địa Ngục." Một giọng nói già nua lạnh băng truyền đến.

Trần Hạo cười: "Thật đúng là các ngươi, chậc chậc, vậy liền không cần nhiều lời, động thủ đi, nhìn xem là ai xông vào Địa Ngục."

"Tiểu bối, sẽ để người có thể vào mà không thể ra." Giọng nói già nua hung ác uy hiếp, sau đó liền không có tiếng nữa, chợt gió lạnh ập tới, âm sát tràn ngập. Loáng thoáng vô số quỷ ảnh xuất hiện trong làn gió âm, sau đó những tiếng rên rỉ cất lên, liên miên không dứt.

Trần Hạo nhìn thấy nhếch miệng cười một tiếng: "Còn tưởng rằng các ngươi vẫn cứng nhắc như cũ, phóng bò cạp độc đầu tiên, đáng tiếc thứ độc này đối với Tiểu Hắc Tiểu Hoàng mà nói, mà một món ngon khó có được."

Nói xong, Trần Hạo nhìn quanh bốn phía một chút, bàn tay nắm vào, tùy ý, một nắm đậu nành rơi xuống, lúc linh quang lưu động, hóa thành mấy chục chiến sĩ giáp vàng.

"Bái kiến chúa công." Chiến sĩ giáp vàng, chỉnh tề quỳ xuống đất, lớn tiếng bái lạy.

Trần Hạo bình tĩnh nói: "Trảm yêu trừ ma, giết."

"Tuân lệnh chủ công." Dứt lời, chiến sĩ giáp vàng đứng dậy, chia hai đội, xông vào bên trong làn gió âm sát khí, không lâu sau, truyền đến âm thanh chiến đấu.

Cùng lúc đó, ở một biệt thự trên đỉn núi cách đó ngàn dặm, một người phụ nữ ngông cuồng bá đạo ngồi trên cao, tay cầm ly rượu, rượu đỏ chếnh choáng, nhìn xuống phía dưới, bộ dáng đắc ý.

Trong sảnh lớn trước mặt nó, nhóm người hoặc không phải là con người tụ lại, đang chơi đùa.

Mà ở chỗ gần cửa sổ sảnh lớn, một người đàn ông toàn thân giáp vàng, dường như không thích vui đùa chung, cầm trong tay trường thương, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, thân hình người đàn ông khẽ cử động, trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ, sau đó nhanh chóng chạy đi, đến ven đỉnh núi, nhìn về một hướng, ánh mắt kích động.

"Sao vậy? Phát hiện gì sao?" Một giọng nói vang lên, người phụ nữa bá đạo kia xuất hiện.

Người đàn ông giáp vàng lên tiếng: "Ta thấy.... Đồng bạn."

"Ồ!"

Người phụ nữ bá đạo sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ, Chiến binh từ đậu như vậy, có nhiều hơn sao?

.....

"Tung đậu thành binh! Tiểu bối người còn có thần thông cao như vậy sao!" Giọng nói già nua lạnh lẽo ngạc nhiên cất lên.

Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Sợ rồi sao?"

Giọng nói già nua lạnh lẽo nói: "Sợ? Tiểu bối, ai cho ngươi dũng khí nói chữ này với bản tọa vậy?"

Trần Hạo cười hắc hắc nói: "Không sợ thì tốt, ta còn sợ người không dám đánh nữa."

Giọng nói già nua lạnh lẽo nói: "Tiểu bối ngông cuồng, người thật sự không dễ đối phó, nhưng người cho rằng ở đây chỉ có mình bản tọa sao?"

Trần Hạo nói: "Sớm đã phát hiện, có bảy tên, ta đã bị bao vây, muốn động thủ liền mau chóng, đừng nhiều lời."

"Hay cho một tiểu bối, không hổ là đứa con mới của trời mạnh nhất của đạo môn, trước kia chúng ta còn có thứ cố kỵ, không dám ra tay với ngươi, bây giờ thế đạo biến đổi, ngươi lại chủ động đưa tới cửa, đây là chính ngươi muốn chết!"

Dứt lời, ngọn gió âm sát khí nổi lên tám phương, sau đó nhiều lệ quỷ ác quỷ xuất hiện, vây quét chiến binh đậu.

Chiến binh đậu vốn đánh cho âm hồn cho hoa rơi nước chảy, lập tức lâm vào thế yếu.

Cảm nhận được điều này, Trần Hạo cười giễu, kiếm gỗ đào vỗ mặt bàn, thấm ướt mười lá bùa trên bàn, tay Trần Hạo tạo kiếm quyết, dạo một vòng trên kiếm gỗ đào, một luồng pháp quang lưu động, tràn vào trong lá bùa, trong chốc lát, bùa tỏa ra ánh sáng, xuyên không khí mà đi, đáp xuống trên người chiến binh đậu.

Được lá bùa gia trì, linh quang chiến binh đậu lập tức mạnh lên, tấn công càng thêm hung mãnh, đám ác quỷ lệ quỷ bên trong, không đấu nổi một hiệp.

Mắt thấy sắp lật ngược tình thế, đột nhiên một chiến binh đậu kêu thảm, linh quang biến mất, biến về nguyên hình rơi xuống đất.

Sau đó, nhiều chiến binh đậu hơn kêu thảm biến mất.

Ở ngoài ngàn dặm, trên đỉnh núi, người đàn ông giáp vàng đột nhiên gầm thét: "Âm pháp ác độc, lại dám hại đồng bạn của ta, phải giết!"

Nói xong, nó hoàn toàn không để ý người phụ nữa bá khí, chạy xuống núi thẳng tắp về một hướng.

Người phụ nữa bá đạo không đuổi theo, mà đầu ngón tay vung lên, một ánh sáng đỏ rơi xuống người đàn ông giáp vàng, sau đó nhìn người đàn ông giáp vàng biến mất trong màn đêm, người phụ nữ bá đạo cười hài lòng, quay người biến mất.

Bình Luận (0)
Comment