"Khụ khụ, Tiểu Hắc đừng quậy." Trần Hạo dở khóc dở cười nói với mèo đen, sau đó ôm nó vào lòng trách mắng, rồi cầm một chén đầy thức ăn đưa cho cậu bé, cười nói: "Cẩn thận bị bỏng."
Cậu bé kích động bưng lấy cái chén, nhưng lại không ăn luôn mà xoay người chạy tới chỗ người lớn dơ bẩn đang ôm ấp đứa bé, cầm chén đưa cho anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Hạo bóp mặt mèo đen nói: "Ngươi nhìn đi, đứa bé này hiếu thảo như thế mà ngươi còn giành đồ ăn của nó."
Mèo đen liếc nhìn cậu bé, ánh mắt khinh thường.
Lúc này, ba mẹ Từ Minh Nguyệt cùng những người khác đều đi lại đứng xung quanh hắn.
Có thể thấy họ rất muốn ăn, nhưng vì giữ phép nên không dám tùy ý.
Trần Hạo nói: "Đây là đồ chuẩn bị cho mọi người, mọi người mau ăn đi."
Nghe Trần Hạo nói vậy, Từ Minh Nguyệt không khách sáo nữa, chuẩn bị hai chén đưa cho ba mẹ. Những người khác cũng bắt đầu làm cho mình một chén.
Trần Hạo ôm mèo đen, đứng ở một bên, yên lặng quan sát.
Ăn uống được một lúc, tinh thần của ba mẹ Từ Minh Nguyệt đã tốt lên nhiều. Hai người đứng dậy, đi đến chỗ Trần Hạo, vẻ mặt cảm kích nói: "Thật sự cám ơn đại sư, nếu không có ngươi, hai người chúng ta chỉ sợ sẽ thành quỷ lang thang nơi thôn vắng."
Trần Hạo nói: "Không cần cảm ơn, đây chỉ là giao dịch giữa ta và con gái hai người thôi. Hiện tại người không có việc gì là tốt rồi. Uhm, sắc trời không còn sớm nữa, đêm nay mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai chúng ta rời đi."
Ba Từ vội vàng nói: "Đại sư, có chuyện này ngươi không biết, tà môn nơi này rất ghê gớm, vào được không ra được. Chúng ta cũng đã thử rất nhiều lần nhưng lần nào cũng đều phải quay về, căn bản không tìm được đường ra ngoài. Hơn nữa, ô tô đậu ở đây cũng bị ăn mòn. Chúng tôi mới đến đây mấy ngày mà xe đã không thể sử dụng được. Đúng rồi, còn có một thứ gì đó rất quỷ dị ở dưới đất, chạy cực kỳ nhanh, phá rối chúng ta rời đi."
Trần Hạo cười nói: "Không sao, mấy chuyện này ta biết. Mọi người yên tâm, sáng mai chắc chắn có thể đi."
Ba Từ thấy Trần Hạo tự tin như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Rất nhanh, nồi lẩu thập cẩm đã được cả đám ăn sạch không còn lại bất cứ gì.
Ăn người miệng mềm (1), ăn uống no đủ rồi, những di dân ở thôn vắng đều tỏ lòng cảm kích với Trần Hạo.
(1) Ăn người miệng mềm: Ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn
Có vẻ như đã lâu không nói chuyện, những người này nói không được lưu loát lắm, từ ngữ ngắn gọn, mơ hồ.
Thông qua ba Từ giới thiệu, Trần Hạo mới biết, những người này không có quan hệ thân nhân với nhau. Họ đều là di dân cuối cùng của thôn vắng. Trong đó, hai đứa bé được một người phụ nữ điên đã mất con chăm sóc, vì vậy người phụ nữ điên không còn bị điên nữa, ngược lại còn chăm sóc đứa bé rất chu đáo. Hai người còn lại là hai người đàn ông.
Một chuyện khác chính là thôn vắng này. Mấy mươi năm về trước, thôn vẫn vô cùng thịnh vượng đông đúc, bảy, tám mươi hộ, hai, ba trăm người dân. Tuy rằng cũng có giao thiệp với bên ngoài, nhưng có ruộng vườn, gà vịt đầy chuồng, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng đến một ngày, có một người đến thôn, sau đó thôn liền thay đổi.
Người này tự xưng là thiên sư Long Hổ Sơn, đi ngang qua thôn nên báo cho thôn dân, nơi đây tương liên với thiên cung Vân Đỉnh, là đất Thiên Môn.
Những lời này vốn đều bị mọi người cười nhạo, không ai tin cả. Thế nhưng, vị thiên sư đó ngay ở trước mặt mọi người đã làm lễ cúng bái, đốt bùa. Tối đó, toàn bộ thôn dân nằm mơ mới phát hiện, hóa ra đó là sự thật, thật sự có thiên cung Vân Đỉnh.
Hơn nữa, bên trong thiên cung còn có tiên nhạc, rượu ngon, còn có tiên nữ nhảy múa, linh hạc bay lượn, cung điện thành đàn, làm các thôn dân vui đến quên cả trời đất.
Thời điểm đó, không có tiết mục giải trí gì cả, giờ lại có một giấc mộng đẹp như vậy, mọi người tất nhiên đều vui mừng tiếp nhận.
Chỉ có điều không một ai biết, giấc mộng đẹp này lại là một tai họa.
Từ khi có thể nằm mơ, người trong thôn càng ngày càng trở nên già nua nhanh chóng. Chưa được bao lâu, toàn bộ người già đều qua đời. Những người khác cũng không thể sống đến năm mươi tuổi, cứ đến một ngày nào đó ở tuổi bốn mươi chín đều lặng lẽ ra đi.
Lúc ấy, người trong thôn giống như hút thuốc phiện, hoàn toàn bị hấp dẫn bởi mộng đẹp, không ai phát hiện ra vấn đề này.
Đợi đến khi có người phát hiện điều bất thường thì đã muộn. Thôn lúc này chỉ còn lại mấy chục người. Hơn nữa, khi người phát hiện điều bất thường đang chuẩn bị kế hoạch đối phó thì thôn lại xuất hiện sự thay đổi thứ hai. Nơi này chỉ có thể vào, không thể ra. Thôn dân còn phát hiện, cơn mơ họ mơ không hề là mộng đẹp, mà là ác mộng. Trong mơ cũng không còn là thiên cung Vân Đỉnh, mà là một nơi u ám, có một dụng cụ hình dạng như ông già. Bắt đầu từ bên trong vươn ra đôi bàn tay bén nhọn đáng sợ, rồi dần dần là tóc, đầu, thân thể, cuối cùng biến thành một cô gái áo trắng tóc bay tán loạn đứng trong ông già.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy tự nhiên khiến người ta càng sợ hãi, nhưng trời vừa tối là họ lại nằm mơ. Điều này dường như đã trở thành thường lệ, trừ phi ép bản thân không ngủ, nếu không vừa vào giấc mơ sẽ bị dọa sợ, khiến người ta trở nên vô cùng tiều tụy.
Thôn dân bắt đầu nghĩ biện pháp, chỉ có điều trước mắt cũng chỉ còn lại vài người âm thầm ngăn cản cảnh mộng khủng khiếp kia.
Nghe xong, Trần Hạo nhìn mọi người xung quanh, cười nói: "Ngoại trừ nằm mơ, các ngươi có gặp điều dị thường nào khác không?"
Nhóm di dân lắc đầu.
Trần Hạo lại nhìn bên ngoài, mặt trời lặn núi tây, trời nhá nhem tối.
Trần Hạo nghĩ một hồi rồi lấy ra một cây nhang Tùng Linh, đốt lên, để nhóm người ba Từ ngửi mùi nhang.
Hương nhang bay vào mũi, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo, linh hoạt mà từ trước tới nay chưa từng có, chỉ cần được gợi lại thì cho dù ký ức xưa cỡ nào cũng đều có thể nhớ ra.
"Từ giờ trở đi, các ngươi cứ tránh trong phòng này, cho dù có nhìn thấy, nghe thấy bất cứ chuyện gì cũng không được đi đâu hết, nếu không xảy ra chuyện ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Ba Từ nhịn không được hỏi: "Đại sư, vậy đại sư…?"
Trần Hạo nói: "Nơi này là hung địa, có người cố ý lập mưu đồ. Thôn dân đều là người được chọn, lợi dụng suy nghĩ và sức sống của bọn họ để nuôi hung vật kia. Đến bây giờ, hung vật xem như đã có kết quả. Ta tính sẽ đối mặt với hung vật này cùng người thao túng đằng sau nó."
"Đại sư, ngươi có nắm chắc không?" Ba Từ nghiêm túc hỏi.
Trần Hạo đang định trả lời, đột nhiên ánh mắt chuyển động, cười nói: "Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, xem ra người đứng đằng sau ở đây đã có hành động rồi."
Nói xong, Trần Hạo phát hiện, có một người xuất hiện ở trong sân ngoài phòng.
Người ấy mặc đồ trắng, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt, hai tay buông xuống, không một vết tì.
Thấy hình dáng người này, Trần Hạo liền bĩu môi. Từ Minh Nguyệt nói là Sadako (2), đây rõ ràng đây chính là Sở Nhân Mỹ (3) OK?!!
(2) Sadako: Con ma trong phim kinh dị Nhật Bản “The ring”
(3) Sở Nhân Mỹ: Quỷ nữ trong phim kinh dị Hồng Công “Sơn Thôn Lão Thi”
Đánh giá vài lần, Trần Hạo dứt khoát đi đến chỗ cô gái áo trắng.
Cô gái áo trắng lặng lẽ đứng đó, thoạt nhìn không hề có chút động tĩnh.
Trần Hạo không hề sợ hãi, đi thẳng đến trước mặt cô gái áo trắng. Hắn giáp mặt đánh giá, rồi mở miệng nói: "Dáng người được đấy, một mét bảy hai, có ngực có mông, còn có khăn choàng, dáng người chuẩn đấy, nhưng không biết khuôn mặt thế nào."
Nói xong, Trần Hạo vươn tay đẩy tóc cô gái áo trắng sang một bên, hé lộ khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt âm lãnh ác độc của cô gái.
Đang định mở miệng nhận xét, Trần Hạo đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái áo trắng, cảm giác rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu.