Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 762 - Chương 763: Thử Mục Thốn Quang

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 763: Thử Mục Thốn Quang

"Nó, nó là con chuột?"

Tuy Từ Minh Kiều bị say xe nặng, nhưng bây giờ nhìn thấy phép nhân hóa, hơn nữa tạo hình còn là một chú chuột kỳ lạ như vậy, khiến cô ta vô cùng bất ngờ.

Từ Minh Nguyệt không biết trả lời thế nào, nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo đánh giá trên dưới chuột khổng lồ, cười nói: "Tiểu Hoàng."

"Hạo ca."

Gà trống tiến lên.

Nó vừa mở miệng làm hai chị em Từ Minh Nguyệt càng ngẩn người.

Con gà trống đi cùng suốt cả chặng đường cũng biết nói sao?

"Hỏi lai lịch nó đi." Trần Hạo phân phó.

Gà trống tiến lên, chuột khổng lồ vẫn đang run rẩy dập đầu xin tha.

Gà trống đập cánh một phát làm con chuột khổng lồ ngả ngửa, sau đó nói: "Súc sinh, đừng giả vờ nữa, đứng lên đàng hoàng trả lời ta. Ngươi từ đâu chui ra? Ở trong này làm gì?"

Chuột khổng lồ nghe thấy gà trống nói tiếng người, sợ tới mức run lẩy bẩy, kêu chít chít.

Một lát sau, gà trống nói: "Hạo ca, quá khứ tên nhóc này thú vị lắm. Nó tên là Jack, vốn lăn lộn với một lão đại yêu chuột, là thú cưng tâm phúc của vị lão đại kia. Ngày ngày ăn uống no nê, sống vô cùng tự tại. Kết quả vị lão đại kia bị ám sát, nó mất đi sự che chở của lão đại, trôi dạt khắp nơi, cuối cùng bị một đại sư bắt, thả vào đây trông coi một hung vật. Nó còn nói nó chưa từng hại người, khẩn cầu lão đại tha mạng nó."

Trần Hạo cười: "Chưa từng hại người? Hung vật ở đây đã hại chết người của cả một thôn. Nó hỗ trợ trông coi, coi như là đồng lõa, dám nói không hại người?"

Chuột khổng lồ không biết nói gì để chống chế.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Nhưng mà không muốn chết cũng được. Nói đi, hung vật này là gì? Vị đại sư kia có lai lịch thế nào?"

Chuột khổng lồ kêu chít chít, ánh mắt trở nên vô cùng đáng thương.

Gà trống nói: "Hạo ca, nó nói nó không biết. Tên đại sư kia bắt nó, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nó, chỉ là niêm phong cái gì trên người nó, yêu cầu nó ở trong này trông coi, chỉ cho phép người vào, không cho phép người ra. Ngoài ra, hung vật kia hình như ở phía sau núi, là một hung vật rất mạnh. Còn mấy chuyện khác nó không biết."

Trần Hạo đánh giá chuột khổng lồ, đi đến bên cạnh nó, vươn tay ra.

Chuột khổng lồ sợ hãi nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nói: "Không phải ngươi nói mình bị hạ cấm chế sao? Ta giúp ngươi giải nó."

Mắt chuột khổng lồ sáng lên, lặng lẽ bước từng bước lại gần.

Ngón tay Trần Hạo điểm lên mi tâm nó, Trong nháy mắt, một tia điện xuất hiện, chuột khổng lồ nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Cùng lúc đó, một luồng khí đen hiện lên quanh người chuột khổng lồ, bay lởn vởn trong không trung. Đầu tiên, nó kết lại thành hình một bộ xương rồi từ từ tản ra.

Trần Hạo chăm chú nhìn làn khí đen tán đi, nhếch miệng cười: "Thế này xem ra đã làm phiền rồi. Thật muốn nhìn xem ai đang dưỡng hung linh trong đây!"

Nói xong, Trần Hạo nói với hai chị em Từ Minh Nguyệt đang cực kỳ ngơ ngác: "Đi thôi, cha mẹ ngươi có thể đang ở trong thôn. Chúng ta đi tìm họ trước rồi tính tiếp."

Từ Minh Nguyệt hoàn hồn, vội vàng gật đầu.

Dù sao thì so với việc xem mấy thứ kỳ dị ở đây thì tính mạng ba mẹ vẫn quan trọng hơn.

Đi được mấy mét, lúc này, con chuột khổng lồ dường như đã bị lãng quên lặng lẽ mở mắt, lén nhìn trộm rồi xoay người bỏ chạy.

Bất thình lình, tiếng Trần Hạo vang lên: "Lôi pháp vô tình, tước cốt dung hồn, tiếng sấm vừa động, chết không toàn thây."

Nghe thấy thế, chuột khổng lồ dừng lại rồi xoay người, mắt kết thành hai đốm sáng nhìn lưng Trần Hạo.

"Đây chính là phép thần thông được kế thừa của tộc nhà Chuột, Thử Mục Thốn Quang (1) đúng không? Được đấy. Thêm thuật độn thổ ban nãy nữa là ngươi đã nắm giữ hai phép thần thông, trường hợp thế này không nhiều. Chuột nhắt, năng lực tiềm tàng không kém." Bất thình lình, một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh chuột khổng lồ, làm chuột khổng lồ kinh sợ đến xù cả lông. Sau đó nó mới phát hiện, một con bướm nhỏ đang bay cạnh nó, cánh lay động, vô thanh vô tức.

(1) Thử Mục Thốn Quang: Nghĩa đen: Tầm nhìn của chuột. Nghĩa bóng: chỉ tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng.

"Chít chít!" Chuột khổng lồ cảm nhận được một sự uy hiếp mãnh liệt đến từ con bướm nhỏ, không dám lỗ mãng, vội vàng cúi đầu yếu thế.

Con bướm nhỏ nhẹ nhàng nói: "Không cần giả vờ, thực lực của ngươi quá yếu, hành động quá kém, căn bản không che giấu được khí hung thần trên người. Còn dám ở đây giả ngu tỏ vẻ yếu đuối, ngươi tưởng chúng ta mù hết rồi sao? Đi thôi, vừa rồi đại sư ca ca đã giải niêm phong trên người ngươi, nhưng đồng thời cũng để một đạo lôi pháp trên người ngươi, chỉ cần ngươi dám bỏ chạy, vậy ngươi chết chắc rồi. Đạo lôi pháp này không làm ngươi bị thương, nhưng mỗi khi trời giông tố, sấm sét trên trời sẽ đuổi theo đánh vào người ngươi. Ba ba ba, có phải đáng sợ lắm không?"

Con bướm nhỏ nói xong, hì hì cười bay đi, để chuột khổng lồ ở lại ánh mắt quẫn bách.

Tiến vào thôn, Trần Hạo vẫn không ngừng cước bộ đi tới trước một cái sân. Dừng chân, Trần Hạo nói với hai chị em Từ Minh Nguyệt: "Những người trong thôn đều đang ở đây, các ngươi đi xem có ba mẹ các ngươi không."

Từ Minh Nguyệt mừng rỡ, vội vàng đỡ em gái cùng nhau đi vào.

Không lâu sau, Từ Minh Nguyệt vui mừng nói: "Ba, mẹ… A, không xong rồi, bọn họ hôn mê rồi. Đại ca, đại ca mau cứu mạng."

Trần Hạo cũng đi vào theo sau cô, nhìn mấy người trong phòng.

Tổng cộng có bảy người. Ngoại trừ đôi nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn là biết không phải dân quê ra, năm người còn lại gồm ba người lớn, hai trẻ nhỏ đều mặc đồ rách rưới, đầu rối bù, mặt lấm lem, không nhận ra được là nam hay nữ.

Bảy người chia làm ba nhóm, đôi nam nữ trung niên một cụm, hai người lớn ăn mặc dơ bẩn rách rưới một cụm, còn một người lớn thì che chở hai đứa nhỏ.

Lúc này, bảy người đều đang nằm trên đất, không hề nhúc nhích.

Trần Hạo quan sát rồi mở miệng nói: "Bọn họ không phải hôn mê đâu mà là đang ngủ mê đấy. Do buổi tối không ngủ được dẫn đến mệt nhọc mà thôi."

"A? Vậy phải làm sao bây giờ?" Từ Minh Nguyệt vội vàng hỏi.

Trần Hạo nói: "Đừng quấy rầy họ, để họ nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, Trần Hạo đi đến chỗ đất trống bên cạnh, phất tay, khiến cát bụi trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên, bay hết ra ngoài. Sau đó, Trần Hạo lấy chén, bát, đũa, muỗng, bình ga, kệ, các loại nguyên liệu nấu ăn từ trong Càn Khôn để trong tay áo.

Hai chị em vốn đang lo lắng, nhìn thấy hành động như ma thuật của Trần Hạo lại nghệch mặt ra.

Lúc trước hoàn cảnh gặp lại ba mẹ đã khiến tam quan của hai chị em rạn nứt.

Hiện tại gặp được Trần Hạo, tam quan đã bị rạn nứt kia hoàn toàn không thể tìm lại được nữa. Hai cô chỉ cảm thấy thế giới này thật giả dối. Trước đây hai cô đã sống trong một hoàn cảnh được dựng lên bởi sự giả tạo.

Chuẩn bị xong xuôi, Trần Hạo bắt đầu nấu cơm.

Địa phương đơn sơ, Trần Hạo cũng không quá chi tiết, dứt khoát làm một nồi lớn đầy thức ắn, có rau có thịt, xem như thành một nồi lẩu.

Dần dần, mùi hương từ nồi lẩu tỏa ra ngào ngạt.

Trần Hạo đang nêm gia vị thì đôi mắt chợt động, duỗi tay ra bên cạnh bắt lấy một cánh tay nhỏ bé đầy lem luốt.

Hắn xoay người lại nhìn, là một trong hai đứa trẻ đang ngủ say, thoạt nhìn chỉ mới năm, sáu tuổi.

Đừng nhìn bề ngoài cậu nhóc này dơ bẩn, ánh mắt cậu bé rất sáng, chớp chớp, giống như những vì sao, vô cùng cuốn hút.

Trần Hạo dừng động tác, cười nói: "Đừng gấp, vẫn chưa chín đâu, chín rồi mới ăn được."

Cậu bé không nói gì, nhìn Trần Hạo một hồi lâu rồi ngồi xuống, nhìn nồi lẩu, ánh mắt nóng bỏng, yết hầu thỉnh thoảng di động.

Lúc này, sáu người còn lại cũng đã tỉnh dậy. Từ Minh Nguyệt khóc hô gọi ba mẹ, người một nhà đoàn tụ, kể chuyện cho nhau nghe.

Trần Hạo không chú ý bên kia, ngược lại bị ánh mắt chờ mong của cậu nhóc khiến lòng hắn ngứa ngáy, nhịn không được gắp một miếng thịt thổi thổi, đưa qua chỗ cậu nhóc.

Cậu bé thấy vậy mắt liền sáng lên, vừa định duỗi cổ ra cắn thì thấy con mèo đen nhảy qua đây há miệng đớp miếng thịt, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo: "…"

Cậu bé: "…"

Bình Luận (0)
Comment