Kích hoạt nhiệm vụ!
Nghe thấy tiếng nói của hệ thống, Trần Hạo nghiêm túc quan sát quỷ già rồi mới nói: "Bác à, lúc người còn sống như thế nào, ta không bình luận gì cả, nhưng trên thân thể của ngươi, ta không nhìn thấy oán khí, mà lại thấy ánh sáng công đức, điều này nói rõ ông trời cũng đồng ý ngươi không phải người xấu, ta có thể giúp ngươi lá rụng về cội."
Quỷ già cười nói: "Ánh sáng công đức à, thật là xấu hổ, cả đời ta chưa từng hại ai nhưng cũng đầu cơ trục lợi rất nhiều đồ cổ, cũng chẳng phải người tốt lành gì cả."
Trần Hạo nói: "Thời bấy giờ chỉ cần sống sót còn để ý thứ gì khác đâu. Lại nói, mọi đồ vật đều là vật chết, bị lưu lạc bên ngoài, cuối cùng cũng có ngày trở về thôi, mà người là sống, cứu người một mạng, cũng không thể so sánh với vật chết được."
Nói xong, Trần Hạo nói: "Còn bảo vật mà ngươi nói là gì vậy, nếu như có thể ta sẽ mua giúp ngươi, giúp người gặp hoạn nạn, cũng coi như tích âm đức cho ngươi."
Quỷ già vội vàng nói: "Cái này không được đâu, vật kia là bảo bối thật sự mà tổ tiên để lại, đồ cổ hay tranh chữ cũng không thể so sánh với nó được đâu."
Trần Hạo tò mò: "Đó là cái gì?"
Quỷ già nghiêm túc trả lời: "Ngọc tỉ, hơn nữa còn là khối ngọc tỉ bị thiếu một góc trong truyền thuyết, có khắc chữ Thụ Mệnh Vu Thiên, ngọc tỉ truyền quốc từ đời ThọVĩnh Xương"
Trần Hạo cực kỳ kinh sợ: "Thật hay giả vậy? Loại đồ này không phải mất tích hai ngàn năm rồi sao?"
Quỷ già nói: "Đúng vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin tưởng đây là sự thực. Thế nhưng sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, ta vừa sợ hãi vừa bội phục, gia đình mà ta đến ở rể, khoảng mấy trăm năm trước vô tình tìm thấy một cái mộ cổ, vì xuống mộ mà người lợi hại nhất của nhà này là giáo úy Mạc Kim mang theo mấy chục người giỏi đi vào cổ mộ, hai ngày sau mới ra ngoài, kết quả những người đi vào chết toàn bộ, chỉ có giáo úy Mạc Kim còn sống nhưng bản thân lại bị thương nặng, chỉ để lại ngọc tỉ, sau đó không chữa khỏi được mà chết. Sau này cả gia đình họ ẩn dấu ngọc tỉ truyền quốc, nếu không phải người nối dõi của dòng chính thì sẽ không biết, nếu tin tức lộ ra thì cả một nhà cũng không sống nổi. Sau khi nó vào tay ta, có mấy lần ta muốn nộp lên nhưng mà nghĩ lại mình làm trong nghề này đã lâu, nếu nộp nó lên không biết rơi xuống tay ai nữa, với bảo vật quốc gia loại này nếu bị lưu lạc ở nước ngoài thì ta chính là tội nhân thiên cổ rồi, mặc dù lúc còn sống ta làm chuyện này nhưng thứ gì không thể để nó lưu lạc trong lòng ta hiểu rõ, đây là giới hạn của ta."
Trần Hạo im lặng.
Nếu như là cái này, vậy ngọc tỉ truyền quốc thật sự là bảo vật chân chính rồi.
Nói đúng ra, thứ này chính là báu vật của hoàng đế loài người, không thể dùng từ vật phàm để mô tả về nó, nó có tiềm năng không thể tưởng tượng được.
Mà đột nhiên Trần Hạo lại có cảm giác khó hiểu.
Thời đại đang thay đổi, dường như mọi thứ đều bắt đầu xuất hiên.
Ngay cả ngọc tỉ truyền quốc cũng xuất thế rồi.
Nếu nói chuyện này không phải có chủ ý thì đến quỷ cũng chả tin.
Bây giờ thứ đồ này lại có liên quan đến mình, chỉ sợ lại là một cái bẫy khác! Không dễ giải quyết đâu!
Sau khi suy nghĩ một lát, Trần Hạo nhìn quỷ già và nói: "được, thứ này ta sẽ giải quyết giúp ngươi. Chờ ta làm xong việc ở đây, liền đưa nó ra ngoài.
Quỷ già vui mừng khôn xiết, nói: "Cảm ơn đại sư, có ngươi sắp xếp chuyện này, ta có thể yên tâm được rồi."
Sau đó, Trần Hạo không nói thêm lời này, ra lệnh cho Lam Hồ Điệp chờ ở bên ngoài, chỉ đưa mèo đen, gà trống, rùa lửa cùng tiến vào ao nước.
Trần Hạo khai quang cho áo bào đạo sĩ, tránh lửa tránh nước rồi mặc lên người, sau đó tạo ra một không gian hình tròn để nước không lọt vào được.
Đi xuống từ hang nước và lặn hết cỡ xuống dưới đáy.
Quá trình diễn ra suôn sẻ, chưa xảy ra chuyện nào ngoài ý muốn, trực tiếp đến một nơi mà nối liền với hang nước, bốn bên có đường kéo dài.
Nơi này có rất nhiều loại cá, san hô, cây rong biển, đẹp lộng lẫy.
Trần Hạo cũng chẳng quan tâm đến cảnh đẹp như vậy, im lặng thả ra ý niệm để cảm nhận bốn phương tám hướng.
Độ sâu của đáy nước tác động rất lớn đến ý niệm, chỉ có thể cảm giác được trong phạm vi mấy chục mét. Thế nhưng Trần Hạo vẫn cảm nhận được hơi thở của người cá.
Loại hơi thở này rất giống với hơi thở của vợ Long đại sư, cho nên Trần Hạo kết luận đó là người cá.
Sau đó, Trần Hạo bắt đầu tìm kiếm dựa theo hơi thở của người cá, đi qua không biết bao nhiêu đường rẽ, cuối cùng trước mặt đột nhiên sáng lên, xuất hiện một không gian hang động dưới nước.
Lén lút chuẩn bị nổi lên mặt nước, Trần Hạo liền thấy ánh sáng của ngọc trai tỏa ra mềm mại, có thể hít thở bình thường.
Lúc hắn đang muốn lên bờ thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt trợn to nhienf về phía cửa hang.
Fuck, lúc dùng ý niệm để tìm kiếm thì hắn có nhận ra một hơi thở cực kỳ quen thuộc.
Đó là... Long ca!
Và hơi thở của Long Duyệt.
Trời ạ, cả nhà họ Long đều đến cung điện của người cá rồi à?
Trần Hạo thật sự bất ngờ, vội vàng bay lên khỏi mặt nước rồi đứng trên đất đá trong hang.
Ánh mắt nhìn về một phía, đó là một cái hang, dẫn vào sâu, cảm nhận được hơi thở của lão Long chính là chỗ đó.
Sau khi cân nhắc, Trần Hạo vẫn quyết định đi đến đó.
Mặc kệ trước kia Mục Vãn Thu đã làm gì, nhưng lão Long cũng không làm điều gì có lỗi với bản thân mình, cho dù không thể trở thành bạn bè, cũng không thể gặp mặt nhau mà xem như không biết được.
Càng đi sâu vào hang thì không gian càng rộng lớn, giống như một ngôi làng, bên trong có rất nhiền công trình kiến trúc đặc biệt, mỗi một nơi đều thông với rãnh nước, giống như để thuận tiện cho người cá bơi qua bơi lại, cực kỳ sáng tạo và có một vẻ đẹp không thể tả.
Tuy nhiên ở trong không gian này thì Trần Hạo nhận ra hơi thở của người cá rất ít, tính ra cũng chỉ mới hơn mười con thôi.
Người cá đã từng được phục vụ Long Vương trong truyền thuyết, bây giờ cũng xuống dốc như thế này sao?
Trần Hạo không nói một lời, tiếp tục tiến lên, không lâu sau liền đến nơi có hơi thở của Long đại sư.
Đây là một cái hang mà dường như đã được làm rộng ra, ở bên trong không nhỏ chút nào.
Khi Trần Hạo đến bên miệng hang thì vang lên một giọng nói: "Duyệt Duyệt, muốn sử dụng nhuần nhuyễn được Kiếm Không Linh thì cần chú ý đến trạng thái tinh thần, tâm lặng như nước, không được hoảng loạn, con quá nóng nảy nên tâm trí bị xao động, hôm nay con đi hàn tuyền... ."
Lời còn chưa dứt thì đã thấy bóng dáng Long đại sư ra ngoài, sau đó hắn ta nhìn thấy Trần Hạo đang đứng bên ngoài, thì im lặng luôn, đôi mắt trợn to bất ngờ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười khẽ.
Long đại sư dụi dụi con mắt, nhìn lại vẫn là Trần Hạo, lập tức hét lên: "Trần đạo hữu, sao ngươi lại tới đây?"
Đi bên cạnh Long đại sư là Long Duyệt, dường như gầy hơn trước nhiều nhưng lại đẹp hơn, cô cũng đang quan sát Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Muốn cho nên đến đây, sao vậy, Long ca không hoan nghênh ta sao?"
Long đại sư vội vàng nói: "Sao có thể chứ, chỉ là bất ngời thôi, ta không ngờ mình trốn ở đây cũng có thể gặp lại Trần đạo hữu, đây thật là..."
Nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của Long đại sư như vậy, Trần Hạo nói: "Long ca đừng kích động, đã gặp nhau chính là duyên phận chưa hết, không mời ta đi vào ngồi một chút à?"
Long đại sư vội vàng trả lời: "Có thể, mời Trần đạo hữu vào trong."
Trần Hạo liền đi vào.
Hang này giống như ngôi nhà, có mấy chỗ còn nhìn thấy sản phẩm của khoa học kỹ thuật hiện đại, có cảm giác không hợp với kiến trúc lạ lùng này, hơi khó chịu.
Khi tới một cái hang như phòng khách, Trần Hạo liền ngồi xuống, còn Long đại sư thì rót trà choTrần Hạo.
Nhìn mái đầu bạc trắng của Long đại sư cùng với khuôn mặt già nua, Trần Hạo thở dài một cái.
Long đại sư của ngày xưa, mặc dù không có khí phách như gió, nhưng cũng có phong độ nhẹ nhàng, khí chất điềm đạm.
Mà bây giờ, hắn ta thay đổi quá lớn, đến mưc Trần Hạo không thể tin nổi.
Đưa choTrần Hạo một chén trà, Long đại sư cười nói: "Cung điện này của người cá tuy hơi tồi tàn nhưng bên trong cũng có một số đồ tốt, giống như trà biển này, bổ âm dưỡng phổi, bồi bổ sinh lực, là đồ vật khó tìm được trên nhân gian đấy."
Trần Hạo không uống trà, mà nhìn Long đại sư, rồi hỏi: "Long ca, sao mọi người lại đến cung điện của người cá? Mà chị dâu đâu rồi?"
Long đại sư im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Vãn Thu mất rồi."