"Ông già, ông chạy đi đâu đấy?" Trần Hạo mỉm cười mở miệng, vẻ mặt hiền lành.
Quỷ già xoay người lại, cười nhe răng: "Ta có chạy đâu, chỉ là mới tỉnh ngủ nên hơi mơ hồ thôi, đại sư đến đây là vinh hạnh của ta."
Trần Hạo nói: "Không chạy thì chúng ta tính toán sổ sách thôi.”
Quỷ già ngạc nhiên, vội hỏi lại: "Đại sư, ta có thể thề với lương tâm của mình, ông già này trốn ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa hại qua người nào cả!”
Trần Hạo cười nói: "Ta cũng không bác hại người mà, ta nói chuyện này cơ." Trần Hạo giơ cây linh nhang đang cháy dở lên cho nó nhìn, nhếch miệng cười nói: "Ăn nhanh của ta, có phải nên cố gắng làm gì đó không?”
Quỷ già: "..."
"Đại sư, không phải ta chủ động ăn nó mà." Vẻ mặt quỷ già nghẹn khuất.
Trần Hạo nói: "Vậy ngươi đã ăn chưa? ?"
Quỷ già cạn lời: "Ăn rồi."
"Vậy không đúng rồi sao." Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Lần này quỷ già cũng chẳng cãi lại nữa.
Choáng váng đến mức liệt cả người luôn, đến bây giờ đã rõ người này đang lừa mình chứ còn gì nữa.
"Nói đi, đại sư có chuyện gì, ông già này xin nói trước, sẽ không làm chuyện trái lương tâm." Quỷ già nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
Trần Hạo cười nói: "Chắc chắn không, ta chỉ muốn biết đến cung điện người cá thì đi như thế nào?”
"Cung điện của người cá, sau... haizzz..." Lời còn chưa dứt, ông lão không nói thêm nữa và dừng lại luôn, nhìn Trần Hạo với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ngươi muốn đi giao nhân cung? Không muốn sống nữa đi!"
Trần Hạo nói: "Ta có việc cần gặp người cá, ngươi chỉ cần nói cho ta đi như thế nào là được rồi."
Quỷ già nhìn chằm chằm Trần Hạo một lúc, rồi quan sát đám Linh thú, lúc này mới nói: “Nói thật ra thì đám người các ngươi cũng khá lợi hại, nhưng mà lão đây muốn khuyên các ngươi một câu, người cá ở dưới nước thật sự rất lợi hại, các ngươi muốn động tới bọn chúng, khó lấy lòng bọn chúng lắm."
Trần Hạo hỏi: "Người cá rất bài xích việc tiếp xúc với con người à?"
Quỷ già nói: "Không chỉ bài xích mà hơn cả thế là hận thù ấy, trên đảo này còn một số người, đại sư chắc chắn đã gặp được rồi, những người kia đi đâu không đi lại sang chỗ này chơi, có mấy đứa con gái còn đóng giả làm người cá làm mấy chuyện bậy bạ với người khác ở trong nước, làm cho người quá tức giận vô cùng, dẫn tới bão tố, phá hủy du thuyền của bọn họ. Cho nên ta khuyên đại sư, nếu không cần thiết thì đừng tiếp xúc với người cá làm gì, mỗi người cá đều như ngòi nổ ấy, lệch một tí là bộc phát luôn."
Trần Hạo nói: "Vẫn phải gặp mặt họ một lần, nhưng bác yên tâm, ta chỉ hỏi mấy chuyện thôi, sẽ không chủ động gây rắc rối đâu."
Quỷ già nhìn Trần Hạp rất kiên quyết, đành phải gật đầu: “Được rồi, ta nói cho các ngươi biết đi như thế nào, nhưng ta sẽ không đi cùng đâu."
Trần Hạo cười nói: "Cần vậy là đủ rồi."
Sau đó, cả đám đi theo quỷ già ra khỏi hang động, đi theo quỷ già về phía ngọn núi trong hòn đảo.
Quỷ già vừa đi vừa giới thiệu qua qua cho cả đám.
Hóa ra cung điện của người cá ở sâu trong lòng đất của hòn đảo này.
Mà trên đảo này trừ cách đây vài dặm xung quanh vô số đá ngầm, đều là do người cá làm ra hết.
Mà cung điện người cá cách mặt đất hơn ba trăm mét, có tổng ba cửa ra vào.
Đầu tiên là con đường sâu dưới đáy biển, đó là con đường người cá hay đi lại.
Hai là hang đá ngầm, thuận tiện cho người cá vẫy vùng ở biển gần đó.
Ba chính là một hang nước ở trên đảo này. Hang nước này nối thẳng với cung điện của người cá, quỷ già như ta đây cũng đi từ nơi này xuống dưới mới phát hiện được cung điện người cá, sau này nhìn thấy được sự lợi hại của bọn chúng thì ta không dám xuống nữa.
Chẳng mấy chốc, cả đám Trần Hạo liền đi tới một cái hang núi, trong đó có một cái ao nước.
Ao nước trong vắt, giống như có thể nhìn thấy rõ ở dưới sâu.
Khi tới nơi, quỷ già liền nói: "Đại sư, nhắc ngươi một câu, nước trong hang này mặc dù nối thẳng nhưng dưới mặt đất cũng có vài đường rẽ, thường có lực hút của thủy triều, ta là hồn thể nên không sao, nhưng người sống mà xuống đó thì khác rồi."
Trần Hạo cười nói: "Cảm ơn bác, lúc trước đã xúc phạm rồi, đây là một chút lòng biết ơn, xin bác đừng khách sáo mà nhận lấy."
Nói xong, Trần Hạo lấy ra một cây linh nhang.
Quỷ già nhìn thấy nó, đôi con mắt lóe sáng.
Nó không hiểu chuyện tu hành, miễn cưỡng ngưng tụ được âm thể, thành quỷ già, nhưng cuối cùng cũng có ngày linh hồn tan biến.
Có linh nhang thì có thể sống lâu hơn nữa.
Tuy nhiên khi nhìn về phía linh nhang, quỷ già lại không đưa tay ra nhận mà nhìn về phía Trần Hạo, rồi nói: "Đại sư, ta ở trên đảo này cũng hơn sáu mươi năm, nói thật, sống hơn bảy mươi tuổi, mà sau khi chết còn tồn tại hơn sáu mươi năm cũng đủ rồi, có tồn tại thêm được mấy ngày nữa ta cũng không để ý cho lắm. Nhưng ta có một chấp niệm, làm sao cũng không buông xuống được, nếu như đại sư có thể giúp ta hoàn thành, lão già này vô cùng cảm kích."
Trần Hạo nghe vậy lông mày nhíu lại.
Không ngờ con quỷ này cũng có chuyện cũ nhỉ?
Nhìn lại quỷ già, Trần Hạo cười nói: "Bác nói đi."
Quỷ già nói: "Ta là người ởHải Dương, năm đó nhà nghèo, không nói ăn bữa trước không có bữa sau, chắc chắn mỗi ngày ăn không đủ no, mà nhà ta lại đông anh em, có năm người anh em. Đến lúc trưởng thành thì chuyện kết hôn là chuyện lớn. Ta là anh cả trong nhà, vì đám em nhỏ nên cắn răng đi ở rể cho nhà người khác."
Nói đến đây, quỷ già thở dài một tiếng, vẻ mặt bất lực: "Năm đó ta cũng được coi là người có tài, mà ta còn học xong chương trình tiểu học rồi, xem như là tài tử trong vùng. Ta tới ở rể tại gia đình cũng rất giàu có, sau khi vào ở cũng giúp nhà ta rất nhiều, ta rất cảm động. Nhưng sau này ta mới nhận ra mình bước vào cửa của bọn trộm cướp."
Trần Hạo sững sờ.
Con quỷ tiếp tục kể: "Ta ở đúng nhà một gia đình trộm mộ, còn lén lút vận chuyển đồ cổ ra nước ngoài buôn bán. Năm đó chúng nhìn trúng ta cũng chỉ bởi vì tổ tiên nhà ta từng là ngư dân, lúc nhỏ ta cũng lớn lên trên biển, hiểu rõ biển, còn biết viết chữ, có thể giúp được chúng. Năm đó vì đám em trai nên vứt lương tâm, giúp bọn người xấu, cũng không ít lần ta làm chuyện ác, nhưng hầu hết số tiền ta lấy được lúc đó đều quyên góp đến tay người nghèo khó rồi, cả một đời đều bồi thường những tội ác mình gây ra. Vì lý do đó mà cả gia đình đó người chết người thì mất tích, tất cả đều gặp phải tai nạn bất ngờ, chỉ còn lại mình ta sống đến hơn bảy mươi tuổi."
"Về sau, ta cảm giác thân thể càng ngày càng không ổn, quyết định về nhà, thăm lại người thân, dù không gặp được người nào nhưng có thể chết rồi chôn ở nơi quê cha đất tổ, cũng coi là lá rụng về cội. Thế nhưng trước khi rời đi, ý định cống hiến di sản cho đất nước bị mấy đứa con bất hiếu biết được, nên động tay động chân trên thuyền của ta, khiến cho ta táng thân nơi đáy biển."
Lúc này vẻ mặt của quỷ già thật sự thảm thiết: "Đến lúc đó ta mới hiểu được khi làm chuyện xấu xa thì chắc chắn sẽ có quả báo, dùng cả đời để bồi thường cũng không tránh được, cho nên ta không hận, không oán trách gì cả, chỉ là tâm nguyện chưa làm xong thôi."
Nói đến đây, quỷ già nhìn về phía Trần Hạo: "Đại sư, sau khi chết ta cũng gặp không ít người đến nơi này, nhưng không có một người đáng giá ta tin tưởng, cho đến bây giờ gặp được ngươi, ta cảm thấy ngươi cón thể tin được, ngươi có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng."
Trần Hạo nói: "Ngươi nói."
Quỷ già nói: "Ta có hai tâm nguyện, một là lá rụng về cội, chôn ở quê cũ. Hai là có một vật báu, là vật truyền thừa của các thế hệ gia đình trộm mộ, đó là bảo vật quý giá của đất nước, giá trị không thể đong đếm được. Đáng tiếc nhà kia có quá nhiều tội ác, cả tộc đều chết hết, đồ vật đó lại rơi vào tay ta, ta hi vọng đại sư có thể mang nó đi, trước khi chết ta cũng chưa nghĩ ra sẽ giải quyết nó như thế nào, mong đại sư có thể quyết định hộ ta."
Leng keng: Quỷ Triệu Hữu Dư chết uổng, oan hồn sáu mươi ba năm, hoàn thành tâm nguyện lúc chết, ban thưởng một năm đạo hạnh.