Một đường cưỡi gió đạp sóng, một hòn đảo dần dần hiện ra trước mắt.
Trần Hạo đứng ở mũi tàu nhìn về hòn đảo phía xa, bất ngờ giật mình.
Qua mắt Âm Dương, Trần Hạo nhìn thấy ở trên đảo có hơi thở của con người, mà không phải chỉ một mà khoảng chừng mười người.
Chuyện này lạ thật.
Trên Baidu có nói nơi này là một hòn đảo hoang, đến cả thông tin cũng ít cực kỳ, chỉ có tin tức về tảng đá Kình Thiên và thánh địa của chim biển thôi, ngoài ra không còn gì nữa .
Tại sao có nhiều người ở trên khu vực như vậy được?
Khi Trần Hạo còn đang suy nghĩ thì ánh mắt vừa khéo di chuyển về một chỗ khác trên đảo.
Chỗ này thế mà còn tồn tại âm hồn!
Trần Hạo im lặng quan sát, không nói một lời.
Chẳng mấy chốc mà tàu chở cát tiến sát hòn đảo, đỗ tai một vịnh nhỏ.
Trần Hạo vừa mới bước xuống khỏi tàu chở cát, còn chưa đi xa được bao lâu thì có một đám người vội vàng chạy ra ngoài, có mấy người chạy quá nhanh còn bị ngã lăn ra đất, bọn họ cũng không để ý có đau hay không, mà cứ cố gắng đứng lên tiếp tục chạy về phía Trần Hạo.
Trần Hạo đứng im quan sát.
Đây chính là hơn mười mấy người ở trên đảo Trần Hạo đã cảm nhận được từ trước đó, họ đều là những người trẻ tuổi, nữ nhiều hơn nam.
Khi nhìn kỹ thì đôi mắt Trần Hạo nheo lại.
Khi càng đến gần thì thấy trên đầu của mười mấy người này bốc lên một màn khí đen, là hơi thở của tai nạn! Đây chính là biểu hiện của việc tai nạn sẽ xảy ra trong thời gian gần nhất.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ bọn họ muốn tới gây sự với mình à, sau đó lại bị ta giết chết?
Trần Hạo hoang mang thật sự.
Trong đám người đó có một người đàn ông chạy nhnh nhất, rất nhanh đã chạy tới chỗ Trần Hạo, vẻ mặt đầy phấn khích, hít thở gấp gáp không nói thành lời.
Hắn ta cố gắng hít thở sâu, nói chuyện ngắt quãng; "Anh bạn này, có thể được tính, là, người chúng tôi đang chờ đợi, nhanh, có ăn gì không?"
Trần Hạo thả lỏng cảnh giác, cười nói: "Làm sao vậy? Không phải các người đến đến đây chơi à?”
Người đàn ông há miệng to hít thở sâu mấy lần, hơi thở mới nhẹ nhàng hơn, nói chuyện cũng trôi chảy: "Thì đúng là đi chơi nhưng mà hơn mười ngày trước xuất hiện một cơn bão rất lớn, du thuyền bị thổi bay rồi, mọi đồ vật cũng mất hết, mấy ngày nay thật sự rất khổ, bây giờ rất đói bụng, có thể cho chúng ta ăn gì đó được không? Ta có thể mua với giá gấp 10 lần."
Trần Hạo nói: "Tiền thì không cần, các ngươi chờ một chút."
Trần Hạo nói xong liền giả vờ quay lại tàu, một tay ôm lấy một thùng mì tôm, một tay xách thùng nước khoáng đi xuống.
Lúc này cả đám người vây xung quanh hắn, hai mắt xanh lè nhìn mì tôm và nước, vội vàng móc ra, mở ăn luôn.
Có thể thấy đám người này đều không phải con nhà bình thường, cuộc sống bình thường rất tinh tế.
Nhưng lúc này nhìn thấy mì tôm còn vui hơn cả lúc gặp được cha đẻ nữa.
Người đàn ông lúc nãy nói chuyện với Trần Hạo cũng đang gặm mì tôm, vừa ăn vừa nói chuyện: "Người an hem tốt bụng, ơn này ta nhớ kỹ, chờ ngươi đưa bọn ta rời khỏi đây, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì ta chắc chắn sẽ giúp đỡ."
Trần Hạo cười nói: "Không cần, sau này nếu gặp được người khác cần giúp đỡ thì đừng khoanh tay đứng nhìn, coi như cũng không lãng phí ta tặng cho các người đồ ăn này."
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
Người đàn ông nhìn thấy Trần Hạo đang muốn đi vào trong đảo, liền tiến lên vội vàng hỏi han: "Người anh em đang muốn làm gì vậy?"
Trần Hạo nói: "Vậy mà không nhìn ra được sao? Ta chính là muốn đến đây."
Người đàn ông bối rối: "Vậy chúng ta thì phải làm sao? Người anh em, nếu không ngươi đưa chúng ta về trước đi, sau đó muốn làm gì cũng được, ta còn có thể làm một chiếc tàu tốt hơn.”
Trần Hạo liếc mắt nhìn đám người đang cặm cụi gặm mì tôm, cười nói: phải bày vẽ ra đây, ta đến đây có việc riêng, làm xong đi ngay, nếu các ngươi không vội thì có thể ở đây chờ."
Người đàn ông còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trần Hạo đã đi một đoạn xa rồi.
Nhìn bóng dáng Trần Hạo biến mất trong rừng cây, một thằng mập đi sang phía người đàn ông: "Phong ca, thằng nhóc này có ý gì thế? Không muốn cứu chúng taà?"
Người đàn ông trả lời: "Hắn nói có chút việc, phải làm xong mới rời đi.”
"Ha ha, cái đồ nghèo kiết xác này thì có chuyện gì chứ? Cố tình giày vò chúng ta để lừa thêm một khoản tiền nữa đúng không." Thằng mập cười khẩy.
Người đàn ông sững người: "Không thể nào, đến thức ăn hắn cũng nói không cần tiền thì nhìn không giống loại người này đâu, hơn nữa, chỉ cần có thể bình an về nhà, cho chút tiền cứu mạng cũng không sao."
"Phong ca, ngươi không hiểu rồi, trên công trường của cha ta có nhiều đám này lắm, ta gặp phải thường xuyên luôn, đã hiểu rõ từ laai rồi, chắc chắn thằng này không có ý tốt, cho ăn cũng không cho ăn no." Thằng mập nói xong, con ngươi đảo một vòng, cười nói: “Hay là thế này đi, chúng ta lái tàu của hắn để trở về.”
"Chuyện này thì không được, vậy hắn ta phải làm sao?" Người đàn ông còn chút lương tâm, không đồng ý.
Thằng mập nói: "Chúng ta tự cứu mình trước rồi đến cứu hắn sau, loại người này đã quen với cuộc sống khó khăn rồi, ngay cả khi bị ném lên hòn đảo này, cũng có thể sống thoải mái hơn chúng ta, ngươi cứ yên tâm đi."
Nói xong, thằng mập cũng chẳng chờ người đàn ông bác bỏ liền chạy vào trong đám đông nói ra ý định của mình, thế mà tất cả đều đồng ý, sau đó nhanh chóng lên tàu.
Trong rừng cây, Trần Hạo chưa hề rời đi, mà đang đứng nhìn chỗ tàu đang thả neo.
Khi thấy đám người kia ăn xong đồ mình đưa cho, nhưng lại chạy lên tàu của mình, cuối cùng Trần Hạo cũng hiểu rõ khí đen trên đầu họ từ đâu chui ra.
Trần Hạo không ngăn cản.
Trong lúc khó khăn ta giúp đỡ các ngươi một tay, mà các ngươi lại muốn cắt đứt đường lui của ta.
Đáng chết lắm, đó chính là số phận rồi.
Không lâu sau, tàu chở cát liền khởi động, sau đó từ từ rời bờ, quay đầu đi xa.
Nhưng mà khi tàu chở cát rời đi được khoảng mấy trăm mét, thì đột nhiên cả con tàu chấn động kịch liệt, sau đó bị rỉ nước.
Một đám người đang reo hò vui vẻ vì được cứu, nói chuyện chúc mừng cuộc sống mới, ngay lập tức từng khuôn mặt hiện lên vẻ trắng bệch, đôi mắt hoang mang lo sợ.
Ở trên đảo mặc dù có khó chịu, nhưng ít ra chân còn đạp trên đất, có cảm giác rất an toàn.
Bây giờ thì tốt rồi, đi xa như vậy, tàu lại va phải đá ngầm nên bị rỉ nước, dùng chút sức lực yếu ớt mà bơi với khoảng cách mấy trăm mét thì chính là con đường chết thôi!
"Làm sao bây giờ? Tuấn ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Mọi người hốt hoảng, vây xung quanh thằng mập để hỏi thăm.
Thằng mập cũng đang run rẩy, khi nghe những lời này xong nhìn thấy rủ nước trên thân tàu, không nói thêm lời nào liền dứt khoát giành lấy một cái phao cứu sinh, trực tiếp nhảy xuống nước và bơi về phía hòn đảo.
Những người khác choáng váng, rồi từ từ hồi phục tinh thần, mỗi người tự tìm kiếm các công cụ sinh tồn, chờ tới khi tất cả đồ vật trôi nổi trên biển bị cướp mất, những người còn lại kêu cứu, người thì khóc rống lên mắng to, nhưng đều bất lực.
Cuối cùng, những người này vừa khóc lóc vừa nhảy xuống nước, bơi về phía hòn đảo.
Trần Hạo đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này mặc kệ, xoay người rời đi, mang đám nhóc đi đến nơi âm hồn đang lẩn trốn.
Đường đi trong rừng mà như giẫm trên đất bằng.
Bên kia ngọn núi có một hẻm núi do bị chia cắt.
Ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía hẻm núi, ở bên trong tối tăm u ám nên âm hồn liền trốn trong đó, bây giờ thì nó còn đang ngủ say.
Trần Hạo đi vào một cái hang bên trong hẻm núi, đôi mắt khó mà được nhìn thấy những âm hồn đang nấp trong góc.
Xem ra âm khí của âm hồn này thật là nồng đậm, chắc chắn là một con quỷ lâu năm.
Rùa lửa chỉ có một chút ký ức truyền thừa về cung điện của người cá, nhưng loại quỷ như vậy sẽ hiểu rõ nhơn rùa lửa nhiều, đúng là một tên dẫn đường tốt nhất lúc này.
Úp ngược bàn tay, sau nó một cây nhang linh xuất hiện trên bàn tay, Trần Hạo ngưng tụ lửa để đốt nó lên, đặt bên cạnh âm hồn.
Ngay lập tức âm hồn phản ứng trở lại, bị Trần Hạo cầm nhang linh dẫn dụ ra ngoài, từ từ biến thành một ông lão, vẻ mặt đang say sưa hút khí.
Không lâu sau, con quỷ giá liền bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Trần Hạo, quá sợ hãi, liền xoay người chạy trốn, sau đó một con mèo chặn đường đi, kêu meo ô một tiếng.
Quỷ già giật mình, vội vàng xoay người, thì lại thấy được gà trống.
Tiếp tục xoay người, thì là Lam Hồ Điệp.
Lần nữa xoay người, chính là hai vợ chồng đầu to và hai chú sói con.
Nhìn thấy bốn phía đều bị vây quanh, quỷ già sững sờ, tự lẩm bẩm: "Thế này thì còn gì nữa, sắp chết rồi."