Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 768 - Chương 769: Vào Biển

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 769: Vào biển

Sau khi quan sát vầng sáng đó, Trần Hạo liền ra khỏi Tụ Lý Càn Khôn.

Khi bầu trời sáng lên, nhóm người cha Từ cũng dần thức dậy.

Bởi vì ban đêm bị dọa sợ nên sau khi tỉnh lại mọi người vội vàng kiểm tra bản thân, cuối cùng cơ thể chẳng có gì bất thường cả.

"Được rồi, không cần nhìn đâu, lời nguyền đã tàn phá ngôi làng này mấy chục năm qua cũng đã bị ta loại bỏ rồi, từ nay về sau, các ngươi cũng sẽ không gặp rắc rối với những cơn ác mộng nữa, cũng không giới hạn tử vong ở tuổi 49 nữa." Trần Hạo bình tĩnh mở miệng.

Một vài người dân trong làng bị bỏ rơi nghi ngờ nhìn về phía Trần Hạo.

Cha Từ thật sự kích động: "Đại sư, vậy chúng ta có thể rời đi sao?"

Trần Hạo nói: "Đương nhiên có thể."

"Tốt quá rồi, chúng ta có thể trở về nhà, có thể trở về nhà, ừ, các vị trước đây ta đã nói chỉ cần có thể rời đi, ta sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của các ngươi, hai đứa bé này cũng sẽ nhận được nền giáo dục tốt nhất, trở thành trụ cột cho đất nước." Cha Từ nghiêm túc nhìn về phía nhóm dân làng bị bỏ rơi.

Mấy người này cũng chỉ biết ôm đầu khóc rống, khóc không thành tiếng, sự giày vò đè nặng trong nhiều năm, một khi phát tiết, không thể kìm chế lại được.

Một lúc sau, chờ người dân bị bỏ rơi ổn định lại cảm xúc thì một đoàn người dọn dẹp một chút và cùng nhau rời đi.

Sau vài giờ đi bộ, vào lúc hai giời chiều, một đoàn ngươi cuối cùng cũng đã tới một thị trấn nhỏ, sau đó bắt xe đi tới thành phố có tàu chở cát đang đỗ lại.s

Đến nơi, cha Từ thông báo người đến để sắp xếp cho nhóm dân bị bỏ rơi. Sau đó ông tính toán mở tiệc chiêu đãi Trần Hạo thì Trần Hạo báo mình phải rời khỏi đây.

Cha Từ thật sự không nỡ, mãi mới mở miệng nói: "Đại sư, ngài là người thật sự có bản lĩnh, cứ lưu lạc khắp nơi, màn trời chiếu đất, không phù hợp với thân phận của ngài, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể mời ngài về nhà họ Từ để làm khách, chỉ cần chúng ta có thể..."

Lời còn chưa nói xong, Trần Hạo trực tiếp ngắt lời: "Mời chào coi như xong, ta có thể cứu mọi người, tất cả là vì con gái ngươi đưa ra tượng thần làm giao dịch, bây giờ các ngươi đã an toàn, duyên phận đã hết, ta nên nói lời tạm biệt.

Nói xong không chút do dự xoay người liền đi.

Từ phụ đang muốn hét lên, Từ Minh Nguyệt liền ngăn cản ông: "Cha, quên đi, cao nhân như vậy, không phải là loại người chúng ta có thể kiểm soát được."

Cha Từ thật sự không cam lòng và nói: "Minh Nguyệt, qua kinh nghiệm lần này khiến ta hiểu rất nhiều điều, mấy con sói mắt trắng độc ác vậy mà cũng bắt đầu dùng tà thuật hại người, nếu không có cao nhân như đại sư che chở, lần sau gặp phải nữa thì phải làm sao?"

Từ Minh Nguyệt nói một cách ngiêm túc: "Nếu thế giới này đã có đại sư, khẳng địng không chỉ có một người, có người kiêu ngạo thanh cao, nhưng cũng có người tham tài tham sắc, cha, chúng ta cũng có thể mời đại sư khác mà.”

Đôi mắt của cha Từ sáng lên, yên lặng gật đầu.

Trần Hạo ở thành phố bổ sung thêm một số đồ vật sinh hoạt cần thiết và mua mấy thứ đồ hắn cảm thấy có ích, sau đó quay lại tàu chở cát, lần nữa ra khơi.

Tàu chạy trên mặt nước, bọt nước trùng trùng.

Sau mấy tiếng, mặt trời lặn sang phía Tây, màn đêm buông xuống.

Khi mặt trăng sáng lên trên bầu trời đêm, Trần Hạo cảm giác được người phụ nữ mặc đồ trắng trong Tụ Lý Càn Không chuyển từ trạng thái sáng chói hóa thành hình người.

Khi Trần Hạo tính vào tiếp xúc thì bất ngờ nhận ra chỉ sau một giấc ngủ mà người phụ nữ này lại biến trở về trạng thái như tiên nữ, hơi thở trong sáng, không dính bụi trần.

Sau khi có cảm giác này, Trần Hạo lại im lặng.

Người phụ nữ mặc đồ trắng vẫn như lần đầu cũng cảm giác được như vậy, hoàn toàn không kháng cự và không hề đề phòng với mọi thứ bên ngoài.

Nhưng chỉ sau một ngày thôi, người phụ nữ này lại thể hiện sự xa lạ khi nhìn thấy Trần Hạo, giống như không quen biết.

Trần Hạo kiểm tra xong thở dài một tiếng.

Đêm qua coi như đã lãng phí sức lực rồi.

Người phụ này không dạy nổi, nó có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ bên ngoài, hơn nữa còn tiếp nhận rất nhanh.

Nhưng chỉ cần sau một ngày mới, nó liền trở lại như cũ, làm bất cứ chuyện gì lên người nói đều bị tiêu diệt biến mất không còn một mảnh, giữ lại sự tinh khiết như lúc ban đầu.

Thật là một người phụ nữ bí ẩn!

Sau khi suy nghĩ một lát, Trần Hạo đã từ bỏ việc dạy người phụ nữ mặc đồ trắng.

Vẫn còn cần phải đi một chuyến tới núi Âm Nguyệt để xác nhận thân phân của nó, nếu như có liên quan tới nhiệm vụ thì có thể giao rồi, nếu không lại lên kế hoạch khác thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Hạo hồi phục tinh thần, bắt đầu ngồi thiền để khôi phục pháp lực bị tiêu hao đêm qua.

Trong hai ngày tiếp theo, mọi chuyện bình thường, tàu chở cát dọc theo sông Thanh đi thẳng ra biển, ngay lập tức sóng nước bất chợt ùa đến, làm cho đám tiểu Hoan hoan hô nhảy nhót, vô cùng phấn khích.

Trần Hạo không vội đi nhanh, mà dừng lại giữa biển để đám nhóc xuống nước chơi.

Trần Hạo mình cũng thay quần bơi, nhảy xuống biển vẫy vùng.

Chưa kể đến việc đã lớn như vậy rồi, Trần Hạo còn chưa từng đi chơi ở bãi biển, cái cảm giác được lặn trong nước có vẻ khá tốt.

Chơi một trần, tâm trạng thoải mái.

Sau đó, tàu tiếp tục hành trình.

Dựa theo chỉ dẫn, tàu đã vào đến phạm vi của Đông Hải.

Lúc này, Trần Hạo liền để rùa lửa đi trước dẫn đường.

Rùa lửa nói rằng cung điện của người cá ở một hòn đảo trên biển, hay có thể nói là một hang động to lớn dưới đảo.

Dựa theo ký ức truyền thừa, hòn đảo có hình tam giác, ở trên đảo có một tảng đá Kình Thiên.

Thông qua miêu tả của rùa lửa, Trần Hạo lên baidu tra một chút vị trí.

Dùng baidu tra mà chỉ một lúc thôi là ra này.

Đây là một hòn đảo cách đất liền hơn 300 hải lý.

Tảng đá Kình Thiên là một khối đá lớn cao mấy chục mét dựng đứng trên hòn đảo, trông không hợp với hòn đảo cho lắm, giống như từng bị di chuyển qua vậy, vô cùng ngoạn mục.

Mà hòn đảo này cũng không nhỏ đâu, cỏ cây tươi tốt, có thể nói đây là thiên đường của chim biển, tràn đầy mùi vị nguyên thủy.

Trước đây từng có một doanh nhân giàu có nhìn trúng nơi này, muốn mở thành đảo nghỉ dưỡng, nhưng do khoảng cách quá xa, xung quanh hòn đảo còn có đá ngầm, vô cùng nguy hiểm nên đành từ bỏ.

Trần Hạo dựa theo chỉ dẫn kiểm tra khoảng cách thì bất ngờ phát hiện khu vực tàu đang di chuyển cách hải đảo thật sự rất gần, chưa tới một trăm hải lý.

Vừa nhìn thấy cái này, Trần Hạo bật cười, sau đó đi lên điều khiển con tàu đi về phía hòn đảo.

Lần này đi tìm người cá.

Cũng không phải vì Trần Hạo muốn tìm Long cung, mà là để tránh rắc rối

Khi nhận thức được những thay đổi bất thường của trời đất, và có một số đối tượng trợ giúp đều nhập thế, mơ hồ phù hợp với nhịp điệu sự thay đổi.

Trần Hạo cảm thấy có gì đó không ổn.

Đây là muốn kéo ta vào mà, không thể tự thoát ra được!

Người tu hành sợ nhất là cái gì? Chữ tình quá nhiều.

Chữ Tình này bao gồm cả tình yêu, tình hữu nghị, tình thân các loại, cứ có mối liên quan quá nhiều thì cuối cùng sẽ bị kéo vào rắc rối, không thể buông tay, chỉ cần sơ sót một chút là kết thúc mãi mãi, chấm dứt một cuộc đời.

Vách đá này bị ảnh hưởng vô hình bởi thiên đạo, mặc dù nó không có trí tuệ, cũng chỉ hoạt động bình thường, nhưng một dị số như mình muốn thoát khỏi sự kìm chế của thiên đạo, vậy chắc chắn tìm đủ các thủ đoạn vô hình và hữu hình đối phó lại.

Để cho mình và sự thay đổi của trời đất không ngừng liên quan đến nhau, đây chính là thủ đoạn ngấm ngầm độc nhất.

May mắn Trần Hạo kịp thời tỉnh ngộ thoát thân, nếu không thì Trần Hạo sẽ trúng chiêu ngay lập tức, đến lúc đó dị số không còn tồn tại nữa, hắn sẽ trở thành một trong những quân cờ mà thiên đạo tạo thành.

Ngoài ra còn một mục đích khác nữa, đó là vì tên quỷ nhỏ Vương Phong ở trường học tại quê nhà.

Nó bị người cá hại, sau khi chết được mấy chục năm rồi vẫn còn bị ám ảnh.

Trần Hạo nhận được nhiệm vụ vì nó, tất nhiên phải tìm lại công bằng cho nó rồi.

Bình Luận (0)
Comment