"Trần đạo trưởng, ngươi không hỏi xem ta có yêu cầu gì sao?" Ông lão Giao Nhân nhìn Trần Hạo, nghiêm túc hỏi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Ta thật sự không có hứng thú, cái này không liên quan tới yêu cầu của người."
Ông lão Giao Nhân nhìn Trần Hạo thật sâu, thở dài một tiếng nói: "Trần đạo trưởng, người có phải không tin lời ta nói?"
Trần Hạo nói: "Sao có thể a, ngài lớn tuổi như vậy, đức cao vọng trọng, chắc chắn sẽ không làm những chuyện buồn nôn lừa dối người khiến đầu đau nhức, lòng bàn chân chảy mủ đâu, nói chuyện đều từ tấm lòng, mà không phải nói bậy. Thân là tiểu bối, chắc chắn sẽ tin người."
Ông lão Giao Nhân liếc qua Long đại sư.
Long đại sư khóe miệng giật một cái, gượng cười im lặng.
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Trần Hạo, nói: "Đã như vậy, lão muốn cầu xin đạo trưởng giúp một chút thì sao?"
"Không giúp được." Trần Hạo quả quyết từ chối.
Ông lão Giao Nhân nói: "Lần này là vì cớ gì?"
Trần Hạo cười nói: "Cần lý do không? Mọi người vẫn chưa thân quen, tại sao ta phải giúp người? Nhân tộc có câu nói, không thể có tâm hại người, nhưng tâm phòng bị cũng không thể không có, Lăng tộc trưởng, người nói đúng không."
Ông lão Giao Nhân nói: "..."
"Nếu như ngươi giúp chúng ta, ta có thể tặng bản thân cho người." Lúc này, Giao Nhân nhỏ tuổi đột nhiên lên tiếng, nhếch miệng nhìn Trần Hạo.
Ánh mắt Trần Hạo đã chuyển động, dò xét Giao Nhân trẻ tuổi một lát, liền nhìn về phía ông lão Giao Nhân nói: "Mọi người nói tiếng người, không cần nói đông nói tây, yêu cầu của người chẳng qua là kéo dài tộc Giao Nhân, đúng không?"
Ông lão Giao Nhân thở dài nói: "Đạo trưởng mắt sáng như đuốc, lão đây sắp thành gỗ mục, điều duy nhất không thể buông bỏ là truyền thừa tộc Giao Nhân, tổ tiên đời thứ mười sáu..."
"Người dẹp đi, một lời cầu trời, thọ tận khí tuyệt. Thuật Cầu trời này cho dù lấy sinh mệnh để thúc đẩy, chỉ có thể lấy được dự báo mơ hồ, tộc Giao Nhân của người còn trâu bò hơn cả Tiên Thiên của loài người sao, một cái thuật Cầu trời, cũng có thể tính mấy trăm năm sau ta sẽ tới, còn có thể biết tên của ta." Trần Hạo trực tiếp ngắt lời, sau đó cười giễu nói: "Ta nghe nói, tộc GIao Nhân có một loại ốc biển thông linh, có thể giám sát vùng biển, dù là âm thanh rất nhỏ, cũng có thể bắt giữ, còn muốn ta nói tiếp sao?"
Ông lão Giao Nhân nhìn Trần Hạo một lúc lâu, lúc này mới nói: "Trần đạo trưởng, quả không phải người thường."
Trần Hạo cười nói: "Bây giờ có thể nói chuyện dễ hơn rồi chứ?"
Ông lão Giao Nhân, nói: "Đạo trưởng nói đúng, khẩn cầu của ta là kéo dài tộc Gia Nhân, mà hiện tại có thể giúp ta, trong giới tu hành, không ai khác ngoài Trần đạo trưởng."
Trần Hạo nói: "Lý do."
Ông lão Giao Nhân nói: "Tộc Giao Nhân ta mặc dù ở dưới đáy biển, không màng thế sự, nhưng chúng ta chưa từng tách rời khỏi nhân gian, cũng bảo trì quan hệ tốt đẹp với Đạo môn, cần để giao dịch thường xuyên. Giới tu hành xuất hiện bất cứ chuyện gì, tộc Giao Nhân ta đều có thể nắm giữ. Trần đạo trưởng sinh ra đã ngang trời, là người duy nhất khiến ta không thể đoán được, mà người tu luyện nhanh chóng, cơ duyên mạnh, trước nay chưa từng có, đạo môn kết luận, sau khi pháp thuật suy yếu, người sẽ lại nối tiếp Tiên Thiên. Lại có người nói, người là đứa con của trời, tất cả mọi người đều đang chờ người đột phá, sau đó trở thành hi vọng cho giới tu hành."
Nói đến đây, ông lão Giao Nhân dừng một chút, nói: "Nhưng ta thấy không phải vậy, thiên đạo biến đổi, cùng với sự trưởng thành của người, nhìn giống như không ít quan hệ, không thể chia cắt, nhưng ta luôn cảm thấy, người cũng không phải là người mà trời chọn, mà có lai lịch khác."
Trần Hạo cau mày.
Mẹ nó, quả nhiên là cấp bậc lão làng, chậc chậc, vẫn chưa vào Tiê Thiên mà có thể nhìn được sâu như vậy!
Nhìn những thay đổi rất nhỏ của Trần Hạo, ông lão GIao Nhân cười, tiếp tục nói: "Ta cược điểm này, tin rằng chỉ có Trần đạo trưởng có thể làm được."
Trần Hạo cười nói: "Lăng tộc trưởng thật sự là coi trọng ta, những lời này của người về sau không thể nói, nếu không người khác sẽ nói ta không biết xấu hổ. Nhưng ta có thể đồng ý giúp các người, chỉ cần các ngươi phối hợp với ta, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ta."
Ông lão Giao Nhân vui mừng, vội vàng nói: "Đây là hiển nhiên, chỉ cần Trần đạo trưởng đồng ý, chúng ta..."
"Thề đi, ta chỉ tin tưởng lời thề với trời." Trần Hạo nghiêm túc nói.
Ông lão Giao Nhân vội vàng giơ tay lên, quả quyết thề.
Trần Hạo cười nói: "Ngươi xem, sớm như vậy không phải được rồi sao, còn thuật cầu trời, bảy lần quặt tám lần rẽ, cần gì dài dòng nhiều như vậy, ta là loại người thấy chết không cứu sao? Ta chỉ là không thích bị người khác xem là kẻ không hiểu biết, ta là niềm kiêu ngạo của trời, không cần mặt mũi sao? Lăng tộc trưởng, hiện tại ngươi có thể nói muốn ta làm cái gì."
Ông lão Giao Nhân nói: "Ta muốn một vật, ở trong Long cung, đó là một hạt châu, lớn cỡ nắm tay, bên trong có hư ảnh Giao Linh, hạt châu có tên là Linh Thiên Châu, là bảo vật của tộc Giao Nhân."
Trần Hạo phóng khoáng nói: "Cái này dễ thôi, không phải chỉ là Long cung thôi sao, đi một chuyến cũng không sao, nhưng mà...."
Trần Hạo nói tới đây dừng lại, cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Ta giúp các ngươi, đương nhiên, các ngươi cũng phải giúp ta, như vậy đôi bên cùng có lợi, mới là hợp tác hữu hảo, đúng không."
Ông lão Giao Nhân sững sờ, gật đầu nói: "Nếu như Trần đạo trưởng có yêu cầu gì, cứ nói, chỉ cần có thể làm được, tộc Giao Nhân ta sẽ không chối từ."
Trần Hạo cười nói: "Rất đơn giản, ta có quen biết một Tu La."
Tu La!
Sắc mặt ông lão Giao Nhân thay đổi.
"Đừng sợ, tính cách của Tu La đó tuy rằng không tốt lắm, động một chút lại thích chém người, nhưng mà tính tình thẳng thắn, không dối trá, chỉ cần không thấy mặt liền kêu đánh kêu giết, ngược lại có thể nhanh chóng kết giao bạn bè."
Ông lão Giao Nhân sợ hãi cảm thán: "Không ngờ Trần đạo trưởng còn có cảm tình như vậy, ông lão ta khâm phục."
"Vừa rồi thằng nhóc này nói muốn giao mình cho ta, tế tự tương lai của tộc Giao Nhân, thân phận tôn quý, ta cũng gánh không nổi, nhưng chỉ cần nó giúp ta làm một chuyện, Long cung này, ta sẽ đi." Ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía GIao Nhân nhỏ tuổi.
Giao Nhân trẻ tuổi hiếu kỳ nói: "Muốn ta làm cái gì?"
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Trên đảo này, có một vật, ta muốn ngươi mang theo, đi tìm Tu La kia."
Giao Nhân trẻ còn chưa lên tiếng, ông lão Giao Nhân liền kêu lên: "Chờ một chút, Trần đạo trưởng, ý của người không phải là Ấn Ngọc chứ?"
Trần Hạo nói: "Xem ra Lăng tộc trưởng biết vật này, thật sự không thể tốt hơn."
Ông lão Giao Nhân vội vàng nói: "Việc này không được, vật kia tuyệt đối không thể đụng."
Trần Hạo ra vẻ khó hiểu nói: "Sao không thể đụng vào? Chẳng lẽ nó sẽ tổn hại gì tới tộc Giao Nhân sao?"
Ông lão Giao Nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: "Trần đạo trưởng, có thể đổi một cái khác không? Dù ông lão ta thịt nát xương tan cũng không quan trọng, nhưng Ấn Ngọc này, chúng ta tuyệt đối không thể tiếp xúc, đó là bảo vật của loài người, đụng vào coi như mấy trăm năm gầy dựng của tộc Giao Nhân xem như hủy hết."
Trần Hạo cười nói: "Lăng tộc trưởng, ta làm việc, coi trọng công bằng nhất. Nguy hiểm ở Long cung cũng không kém nguy hiểm của Ấn ngọc nhỉ, ta cũng dám mạo hiểm, vì sao các người không dám? Chẳng lẽ tộc Giao Nhân các người đáng tiền hơn cái mạng của ta?"
Khóe miệng lão Giao Nhân co rút, cười khan nói: "Trần đạo trưởng, việc này quan trọng, lão phải về suy nghĩ cẩn thận đã, rồi mới cho người câu trả lời chắc chắn."
Nói xong, kéo Giao Nhân trẻ rời đi từ động nước.
Trần Hạo bĩu môi khinh thường, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghiêm trọng.
Ngay cả ông lão Giao Nhân còn bị dọa sợ, vấn đề của Ấn Ngọc này quả thật không nhỏ, trái bóng này, đá cho ai mới tốt đây?