"Trần đạo hữu, tình huống này là sao?" Long đại sư còn hơi mờ mịt, rõ ràng việc này có gì đó không đúng.
Trần Hạo nở nụ cười, nhìn về phía long đại sư nói: " Long ca này, nếu như lời ta nói không sai thì lão gia hỏa này đã chấp nhận ngươi rồi, đúng hơn thì Long Duyệt cũng đã từng nói qua, sau này con bé muốn nhờ các ngươi giúp nó một chuyện, đúng không?"
Long đại sư kinh ngạc gật đầu.
Trần Hạo bĩu môi nói: " Lão gia hỏa này chỉ giỏi giả thần giả quỷ, gặp người lừa người, thật sự nghĩ ta tuổi trẻ không biết gì mà. Nói cái gì mà Long cung, có lẽ bọn họ chắc chắn đã có biện pháp, thế nhưng trong Long cung rất có thể đang gặp nguy hiểm, nếu không thì cần gì phải nhờ tới người ngoài, không sớm thì muộn họ sẽ tự cướp đoạt lẫn nhau mà thôi."
Long đại sư rơi vào im lặng.
Trần Hạo nhìn về phía Long đại sư, tiếp tục nói: “ Long ca, trước đây có như thế nào ta cũng không nói đến nữa, ta cũng không phải có ý chê trách, thế nhưng những Giao Nhân này thật không có tình người, đối với Long Duyệt mà nói, cũng là một loại liên lụy."
Ánh mắt Long đại sư khẽ chuyển động.
Trần Hạo nói: “ Được rồi, lời nên nói cũng đã nói, hôm nay có thể gặp được Long ca, chuyến đi Đông Hải này cũng không phải uổng phí, sau này nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.”
Dứt lời, Trần Hạo quay người định dời đi.
“ Trần đạo hữu.” Long đại sự đột nhiên mở lời.
Trần Hạo dừng bước chân, Long Đại sư nói: “ Thứ này là âm loa đặc biệt của Giao Nhân, đã gặp rồi thì hãy coi đây là vật kỷ niệm, mong đạo hữu không ghét bỏ.”
Trần Hạo nhìn Long Đại sư, lại nhìn âm loa, gật đầu nói: “Vậy ta xin nhận, Long ca không cần khách sáo. Tiểu Duyệt Duyệt, ngày sau tu hành thành công, nhất định phải tới tìm ta.”
Nói xong, Trần Hạo mang theo ba thứ, xoay người rời đi.
Trên đường đi tới thủy động, Trần Hạo mang theo đồ vật trực tiếp xuôi dòng mà lên.
Hắn vừa đi không lâu, Lão Giao Nhân mang theo Tiểu Giao Nhân xuất hiện, ánh mắt nhìn thủy động không nói được một lời.
Tiểu Giao Nhân nhịn không được hỏi: “Ông nội, không phải người nói chỉ có hắn mới có thể giúp chúng ta sao? Vì sao lại để hắn đi?”
Lão Giao Nhân nói rằng: “ Hồng nhi, con phải nhớ kỹ, chỉ sợ tộc Giao Nhân chúng ta đến một kẻ cuối cùng cũng không tồn tại được, chỉ cần có thể tìm được Giao linh thiên châu, Giao Nhân tộc của chúng ta vẫn có thể truyền tới thế hệ sau, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào người này, dù có ngấm ngầm mưu tính thế nào cũng không được. Nếu không sớm hay muộn cũng bị liên lụy, lẽ trời tàn nhẫn, cho dù chúng ta có trốn sâu dưới đáy biển, đều không thể tránh được số phận.”
Tiểu Giao Nhân cái hiểu cái không gật đầu.
Lão Giao Nhân vừa nhìn về phía thủy động, vẻ mặt nghi hoặc: “ Nhưng mà, âm loa trong tay Long Ngạo từ đâu mà có, sao ta lại không biết.”
Một đường xuyên qua thuỷ động, chỉ một lát sau Trần Hạo từ trong nước bay ra, rơi vào bên trong sơn động.
Lam Hồ Điệp đang canh ở bên cạnh bờ, nhìn thấy Trần Hạo trở về thì vội vàng vây quanh.
“Đại sư huynh, Sao nhanh như vậy huynh đã đi ra rồi?” Lam Hồ Điệp tò mò hỏi.
Trần Hạo cười nói: “ Xem chút thôi, xong rồi thì trở lại, cũng không có gì ngạc nhiên.” Nói xong Trần hạo nhìn về phía lão quỷ, hỏi: “ Lão bá à, ấn ngọc giấu ở đâu vậy?”
Lão quỷ vội vàng đáp: “ Để lão dẫn đường cho Đại sư”
Rời khỏi sơn động, đi tới hòn đảo nhỏ nơi bãi đá lộn xộn có một kẽ hở, Trần Hạo thấy được ở trong một góc khuất đặt một bộ hài cốt gần như bị ăn mòn hết, phía dưới hài cốt có một chiếc hộp bị bùn cát lấp đi hơn nửa.
“ Vụ chìm thuyền năm đó, lão đã bị sóng biển cuốn đến nơi này, đáng tiếc lúc đó thân xác bị va đập vào đá ngầm, cơ thể lại già yếu không chịu nổi đành bỏ mình nơi này, trước khi chết, ta đã đem ấn ngọc đặt dưới thân thể để bảo vệ, cuối cùng cũng đến được bây giờ.” Nhắc tới chuyện này lão quỷ có chút thổn thức.
Trần Hạo nhìn chiếc hộp, trái lại không hề động tay mà rơi vào trầm tư.
Chiếc hộp bị hài cốt đè nặng, thường thường không có gì lạ, chỉ từ bề ngoài cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Thế nhưng một đồ vật bình thường như vậy lại khiến cho Tần Hạo cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Là đến từ long khí oai nghiêm của ấn ngọc, đất ở xung quanh, hẳn là Vương Thần, trong thiên hạ đều gọi là vương thổ.
Dùng ngọc ấn phải dựa vào cái đức của Vương, vận khí của con người hội tụ đủ các lợi thế, trời sinh hắn ta ung dung tự tại, mệnh ta do ta quyết không phải do trời không hợp để tu hành.
Lúc này khí tức giao hòa, Trần Hạo có loại cảm giác. Chỉ cần mình tiếp xúc với chiếc hộp này, liền không thể nào thoát khỏi vòng nhân quả của ấn ngọc này, có thể còn ảnh hưởng tới tâm tu hành của bản thân.
Cho nên Trần Hạo mới do dự.
Hắn đã đáp ứng lão quỷ, tất nhiên phải có trách nhiệm.
Chỉ là không muốn bị liên lụy, trách nhiệm này vẫn cần một người có thể giải quyết.
Không thể tự mình hành động, cũng không thể gọi người giúp, đành thuận theo tự nhiên thôi, người này khó xử rồi đây.
Đang lúc suy nghĩ, sắc mặt Trần Hạo khẽ biến, xoay người nhìn về phía đối diện.
Hắn thấy được vài người, đang ở trong nước cố hết sức bơi về phía bờ bên này.
Thấy mấy người nọ, ánh mắt Trần Hạo khẽ động đậy, hắn nở nụ cười sau đó mang theo Kỷ Tiểu trốn sang một bên.
Trong nước tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ.
Dẫn đầu là một nam nhân khá dễ nhìn, theo sau là một gã luôn miệng oán thầm thân thể mập mạp của mình, còn lại là ba nữ nhân.
Năm người rất nhanh đã đến gần bờ, sau khi bò lên trên bờ cát, người mập mạp trực tiếp té trên mặt đất thở hồng hộc, vẻ mặt vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Còn ba nữ nhân kia cũng không màng tới hình tượng mà nằm úp sấp trên bờ cát.
Duy chỉ có Khiếu Phong Ca cố gắng đứng thẳng, y mở miệng nói: “ Không được rồi, chúng ta cần tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi, nếu không nằm ở đây sẽ sinh bệnh, lúc đấy chết là cái chắc.”
“Không được, ta một chút hơi sức cũng không có, có sinh bệnh cũng không muốn đi tiếp”. Mập mạp khẽ lắc đầu.
Phong Ca đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện gò đá phía trước có tia sáng, vui mừng nói: “ Các người nhìn kìa, bên kia có ánh sáng, chắc chắn có người, nói không chừng là người lái thuyền kia tới, mau đi thôi.”
Mập mạp nghe vậy lại càng hoảng sợ, đứng lên nhìn sang, trong lòng có chút lo sợ.
Chính gã đề nghị trộm thuyền đi, hiện tại thuyền không có, mọi người thì bị kẹt ở chỗ này, nếu là người khác thì đây là tự mình tìm phiền phức, thật là bi kịch.
“ Ôi, tốt quá rồi, chúng ta đi nhanh thôi, hắn ta nhất định có biện pháp cứu chúng ta.” Ba nữ nhân vừa thút thít vừa đứng dậy.
Khiếu Phong Ca cùng ba nữ nhân đều đi, Mập Mạp một mình ở lại trên bờ cát cũng thấy sợ, không dám ở lại, bất đắc dĩ đành phải theo sau bọn họ.
Vòng qua bãi đá, liền thấy một thung lũng, sau đó vài người bọn họ đều phải trợn tròn mắt.
Bởi vì tia sáng kia lại một căn nhà mang hương sắc cũ kỹ, nơi phát ra ánh sáng chính là hai chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa.
Sự tình này cũng quá thần kỳ đi.
Ở hoang đảo này mà lại còn có nhà ở!
Sao lúc trước lại không ai phát hiện ra vậy?
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Phong Ca nói: “Không phải sợ, mặc kệ nó là thật hay giả vẫn tốt hơn là chết cóng ở bên ngoài, chúng ta đi qua xem một chút.”
Nói rồi y dẫn đầu đi qua phía đó.
Đi tới nơi, cửa phòng tự động mở, sau đó một con gà trống to lớn uy vũ đi ra, khoác trên mình bộ lông đẹp đẽ, mào gà đỏ tía, nhìn về đám người bên này, nó mở miệng là nói tiếng người: “Nơi nghèo nàn tận cùng trời đất này cũng có khách quý tới thăm, món bảo vật của hoàng đế này chỉ tặng cho người hữu duyên. Ta ở đây cũng đã hơn hai nghìn năm, thực sự là chờ quá lâu.”
Mấy người Phong Ca nhất thời trợn mắt há mồm.
Một con gà biết nói tiếng người, đây có phải gà thật không vậy?”
Có điều lời nói này là có ý gì? Vị hoàng đế nào, duyên phận cái gì? Lẽ nào bọn họ gặp nạn trên đảo, chính là vì tới nơi này?
Mập mạp là người nhanh trí, nghe vậy mắt liền sáng lên, liền nhảy ra qùy trên mặt đất, cao giọng nói: “ Thần kê, ta chính là người hữu duyên đó đây.”
Mấy người Phong Ca lấy lại tinh thần, sắc mặt mọi người khẽ chuyển nhưng đều không nói gì.
Gà trống nhìn về phía Mập Mạp: “Ta thấy ngươi không hề hữu duyên, còn phải xem xem, quả nhân ở đây canh giữ bảo vật cũng hai nghìn năm, muốn có được phải trả giá cao, tới đây, ai bỏ ra được thứ đáng tiền nhất trên người thì có thể trao đổi với ta.”