Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 775 - Chương 776: Kẻ Mạnh Càng Có Kẻ Mạnh Hơn

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 776: Kẻ mạnh càng có kẻ mạnh hơn

Đổi tiền...

Nghe gà trống nói, thân hình mập mạp lảo đảo.

Không phải là tặng vì có duyên phận à? Sao còn phải mang đồ ra trao đổi?

Mập mạp nhìn về phía gà trống bất mãn nói: “Thần kê đại nhân, không phải ngài mới vừa nói tặng vì có duyên có phận sao, giờ lại biến thành trao đổi rồi?”

Gà trống liếc nhìn Mập mạp: “Ngươi cũng thật tinh ranh, vẫn là người hữu duyên, ta hỏi ngươi, trong Tây Du ký, Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, Phật tổ ban thưởng kinh thư có đòi tiền không?”

Mập mạp lắc đầu theo bản năng.

Thỉnh kinh ở Tây thiên chắc chắn không thể lấy tiền rồi, có đòi tiền cũng không tiêu được, tên gà trống này nói gì vậy.

“Thế nhưng khi Đường Tam Tạng lĩnh chân kinh lại dùng chiếc chén tử kim để đổi, ngươi hiểu chưa?” Gà trống ý tứ hàm xúc mà nói.

Mập mạp: “...”

Nếu như nhớ không lầm, đó là hành trình vượt kiếp mà, sao đến miệng con gà này lại thành viện cớ để đòi tiền vậy?

“Xin hỏi thần kê, có thể cho chúng ta biết bảo vật quý giá của ngươi là cái gi không?” Phong Ca đột nhiên mở miệng.

Gà trống nói: “Có gì mà không thể, bảo vật quý giá này chính là ấn ngọc.”

Ấn ngọc?

Nghe nói vậy trong mắt Phong Ca có chút thất vọng, từ xưa đến nay các triều đại cũng không phải là ít, mỗi một triều đại đều có một ấn ngọc, thậm chí có nhiều quân vương thành sự đại lão cũng không thiếu những kẻ mới lên ngôi đã diệt vong.

Hết thời này đến thời khác, ấn ngọc tuy rằng không hiếm thấy, cũng không phải còn mỗi một thứ này.

Đồ như vậy mà cũng đáng giá được thần kê bảo vệ hơn hai nghìn năm?

“Khà khà, có phải ngươi đang suy nghĩ cái ấn ngọc này thì có gì hiếm lạ mà phải để thần kê trông coi ở nơi này đúng không?” Gà trống bình tĩnh mở miệng.

Dứt lời còn nhìn xung quanh một vòng, rồi tiếp tục nói: “Một đám ngu xuẩn, kê gia ta thật không biết làm sao các ngươi lại có tư cách trở thành người hữu duyên. Cũng được thôi, vì để cho các ngươi cam tâm tình nguyện đưa ra thứ đáng tiền trao đổi nhất, ta nhắc nhở các ngươi một câu, ấn ngọc này không giống ấn ngọc thông thường, trong truyền thuyết từ thời xa xưa, tuân theo mệnh trời, ấn ngọc này chính là tuổi thọ của hoàng đế, ấn ngọc này do trời xanh ban tặng, con người số mệnh hội tụ đủ phẩm chất, có được khối ngọc này sẽ được trời xanh để ý, có thần linh bốn phương bảo hộ, có tư cách ngang hàng với hoàng đế, cả sau khi chết vẫn có long khí triền thân, vạn kiếp bất diệt. Các ngươi nói xem, như vậy có đáng để Thần kê ta trông coi không?”

Nghe nói như thế, mấy người phía Phong Ca hít vào mấy hơi khí lạnh. Bọn họ đứng lên ánh mắt đều trở nên nóng rực.

Nếu như đó là thật, vậy ngay lúc này phải nhân cơ hội mới được.

“Thần kê, nếu như muốn trao đổi tiền tài vật chất thì ta nguyện ý đưa ra trăm vạn gia sản. Chỉ cần...” Phong Ca kích động mở miệng.

Thế nhưng y còn chưa nói hết, gà trống liền ngắt lời: “Khoan, ta còn chưa nói xong, ta muốn xem hiện tại các ngươi còn thứ gì đáng tiền nhất, không quan tâm các ngươi có bao nhiêu tiền ở chỗ nào, thần kê ta thèm chút tiền ấy của các ngươi lắm sao? Ta là muốn xem tâm ý, xem thái độ của các ngươi. Vậy bây giờ bắt đầu, mỗi người chỉ có một cơ hội, các ngươi cứ chuẩn bị kỹ đi”

Sau khi nói xong, gà trống liền nhìn mấy người họ, yên lặng chờ đợi.

Mấy người Phong Ca lăm lăm nhìn nhau, họ đều thấy được trong mắt đối phương có khát vọng.

Ở nơi đảo hoang này, không có tín hiệu, không có người cứu viện, ai biết sẽ chết lúc nào.

Mà nơi đây tự nhiên xuất hiện vật thần kỳ như vậy, chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Không những bất tử, mà sau này còn có thể thoát khỏi thế tục trở thành hoàng đế, không đúng, đầu năm nay hoàng đế đều được gọi là đấng tối cao. Hơn nữa sau khi chết còn có thể vạn kiếp bất diệt! Chỉ cần là người, không thể không có khát vọng.

Nhưng mà mỗi người chỉ có một lần cơ hội, nhất định đồ đưa ra so với người khác phải có giá trợ lớn hơn mới được!

Thế nhưng sau khi việc gặp nạn ở đảo hoang này, thứ gì có giá trị trên người cũng đều rơi hết sạch, ai có thể đưa ra thứ gì đắt giá chứ?

Một nữ nhân kích động liền giật xuống chiếc dây chuyền trên cổ, nói: “Thần kê, sợi dây chuyền này là ta mua được, trị giá mười bày vạn, đây nhất định thứ có giá trị nhất trong số chúng ta, ta mới là người có duyên.”

“Không, chiếc nhẫn này so với đồ của ngươi còn đáng giá hơn, nó trị giá hai mươi vạn, ta mới là người hữu duyên.” Một nữ nhân khác không cam lòng tỏ ra yếu kém, liền tỏ vẻ đối đầu gay gắt.

Người còn lại vẻ mặt khổ sở, thứ đáng giá nhất trên người nàng chính là túi xách, thế nhưng chiếc túi mang theo đã rơi mất trên biển, còn những thứ đáng giá đều ở nhà, ở chỗ này nàng là người không có hy vọng cạnh tranh nhất.

Gà trống nhìn hai nữ nhân cãi vã, im lặng không lên tiếng.

Phong Ca vẫn quan sát thần kê, vốn là muốn đem chiếc đồng hồ đã vẫn đeo trên cổ tay có giá trị lên đến ba triệu để trao đổi, thấy tình thế này bèn kiềm chế lại.

Thần kê mới vừa nói cần trao đổi, nhưng cũng không nói chỉ trao đổi tiền, mà là thứ có giá trị nhất, hơn nữa phải xem tâm ý, xem thái độ.

Cái gì có giá trị nhất? Lại thể hiện tâm ý tốt nhất?

Sống chết trước mặt, tiền cũng là giấy vụn, đồ đắt đỏ cũng thành đồ bỏ, vậy thứ gì mới có giá trị?

Cho nên muốn lấy được ấn ngọc thì phải đưa ra thứ chân thành nhất.

Con ngươi khẽ đảo, Phong Ca đưa tay vào trong túi lấy ra một thỏi sô cô la, nhìn gà trống nói: “Thần kê, đây là vật có giá trị nhất đối với ta, ta dùng nó để trao đổi.”

Gà trống nhìn thoáng qua thanh sô cô la, nói: “Thứ này thì có gì đáng giá?”

“Không, nó là vật đáng giá nhất.” Phong Ca nghiêm túc nói, hắn liếc mắt thấy hai nữ nhân kia đỏ mặt tía tai, rồi cười nói: “ Nào dây chuyền, nào nhẫn, những thứ đó ở chỗ này đáng giá sao? Chả đáng tiền, thậm chí còn vô dụng. Giống như chiếc đồng hồ quý gia đeo trên tay ta này cũng là đồ bỏ, nhưng ít ra còn có thể xem thời gian, cũng có chút trợ giúp. Nhưng những thứ này lại không giống, đây là sinh mạng cả đấy, ở nơi khỉ ho cò gáy này chúng ta đã tiêu hao hết thể lực, đói khổ lạnh lẽo nếu như không gặp được thần kê, không tới được nơi này, có thể đêm nay chúng ta sẽ bị chết cóng. Nhưng ta có thanh sô cô la này, còn có thể cầm cự thêm chút nữa, cho nên nó là cả mạng sống của ta, nó là vô giá cũng là tâm ý tốt nhất mà ta có thể đưa ra.”

Thấy Phong Ca tuyên bố đĩnh đạc, gà trống thở dài nói: “Nói rất hay, nghe thì đúng là rất có đạo lý.”

Nói rồi gà trống nhìn về phía mập mạp, hỏi: “Còn ngươi? Ngươi có thể đưa ra vật giá trị nào không?”

Mập mạp thấy Phong Ca đưa ra thanh sô cô la nói này nói kia, vốn tay đút trong túi đã nắm chặt lại rồi, nghe được gà trống hỏi, mập mạp trầm mặc trông chốc lát, sau đó nhìn về phía gà trống nói: “Thần kê đại nhân, ngươi có đao không?”

Gà trống ngoắc tay, một thanh chủy thủ bay ra, rơi vào tay mập mạp.

Mập mạp cầm cán dao, không nói hai lời liền cởi quần xuống, hướng bộ phận phía dưới tàn bạo cắt một nhát, trong nháy mắt máu loãng vẩy ra, một miếng thịt rơi trên mặt đất.

Thân thể mập mạp lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên trì không ngã xuống đất, nhìn thẳng vào gà trống mà nói: “Đây chính là tâm ý của ta, thứ đáng giá nhất của ta.”

Gà trống: "..."

Phong Ca: "..."

Ba nữ nhân: "..."

“Lưu Tuấn, cái này của ngươi là có ý gì? Ngươi đang sỉ nhục thần kê sao? Giá trị của ngươi là một mẩu thịt vụn, cái này có giá trị sao?” Phong Ca thấy hành động của mập mạp thì kinh sợ, vội vàng phản bác.

Mập mạp hừ lạnh: “Giá trị sao? Thần kê đại nhân đâu có thiếu chút của cải nào? Thần kê đại nhân trường sinh bất tử, đương nhiên bảo vật nhiều vô số, tùy tiện đưa ra một thứ thì không phải người thường nào cũng có thể mua được, thần kê đại nhân muốn xem thái độ, các ngươi đều đưa ra vòng cổ, nhẫn, sô cô la, nói thật dễ nghe, nhưng tất cả đều là vật ngoài thân, thứ đó cũng là tâm ý? Ta cắt đi bảo bối, ai có thể so với thành tâm của ta?”

Bình Luận (0)
Comment