Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 776 - Chương 777: Minh Đạo

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 777: Minh Đạo

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Mèo Hoang

---------------------

Tên mập nói một hơi dài, khiến Phong Ca tức giận đến không nói nên lời.

Sau đó, tên mập không để ý máu vẫn chưa ngừng chảy, ánh mắt nóng rực nhìn về phía gà trống: "Thần Kê Đại Đại, xin ngài hãy tuyên bố ai mới là người hữu duyên?"

Gà trống phục hồi tinh thần, thán phục nói: "Loài người quả nhiên người này cực phẩm còn có người khác cực phẩm hơn, tự đâm mình không nói, giờ ngay cả “đời trai” của mình cũng dám cắt đi. Tâm ý của ngươi kê gia rất thán phục, ngọc tỷ này thuộc về ngươi."

Nói xong, gà trống xoay người, một cái bục cao trồi lên từ mặt đất, trên bục có một cái hòm phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nhìn thấy thế, ánh mắt của năm người đều tỏa sáng nóng rực.

Tên mập là người kích động nhất.

Xuất thân của hắn ta không kém, ba làm công trình, nhưng chưa từng bị mất địa vị xã hội. Đứng càng cao, tiếp xúc càng nhiều, càng có thể cảm nhận được trèo lên đỉnh Kim Tự Tháp khó khăn cỡ nào, cũng càng hiểu được người đứng trên cao có phong thái ra sao.

Bởi vậy, hắn ta lợi dụng quan hệ của ba, tiếp xúc với những cậu ấm nhà giàu cấp cao như Phong Ca, chính là muốn tạo nền móng cho bản thân, tranh thủ tương lai có cơ hội được bước vào tầng lớp cấp cao.

Nhưng hiện tại, gặp được cơ duyên trời ban như vậy, Phong Ca, nhà giàu gì đó đều không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần chiếm được ngọc tỷ đều sẽ có tất cả mọi thứ.

Khi tên mập tính đi tới mở hòm, Phong Ca bất ngờ chạy lên trước, ánh mắt nóng rực vươn tay ra chụp lấy cái hòm.

Đúng lúc này, gà trống hừ lạnh một tiếng, mở miệng bắn ra một tia sáng xanh, bắn vào người Phong Ca.

Ngay sau đó, cả người Phong Ca cứng lại, nhanh chóng biến thành tượng đá.

"Không phải người hữu duyên, không thể chạm vào ngọc tỷ, tưởng kê gia là đồ trang trí à?" Gà trống thâm ý nói, làm ba cô gái vốn có ý đồ trong lòng cũng giật mình, giấu ngay tâm tư của mình.

Tên mập cũng bị dọa.

Thần Kê không hổ là Thần Kê, thần thông cực kỳ cao, một phát đã biến người thành tượng đá!

Lòng mang kính sợ, ngược lại tên mập càng kích động.

Ngọc tỷ có Thần Kê lợi hại như vậy bảo hộ, chắc chắn vô cùng lợi hại như lời đồn!

Quá tốt rồi, ông đây sắp đổi đời rồi, phải để những kẻ nói ông là chó theo đuôi nhìn thấy, tương lai ông đây sẽ là người bọn họ muốn ngước lên nhìn cũng không được.

Đi đến trước bục, tên mập mở hòm ra. Nhất thời, ánh sáng phát ra chói lóa, long khí tản ra khắp nơi.

Trong nháy mắt, một cơn dao động vô hình bao trùm tám phương, khuếch tán không thấy điểm dừng.

Cùng lúc đó, cho dù là Trung Quốc hay nước ngoài, phàm là người tu hành đều cảm nhận được bước chuyển tiếp xuất hiện trong nháy mắt, sau khi suy nghĩ liền lập tức biến sắc.

Trung Quốc, có Bộ Hữu Quan.

Nhóm đại lão nhanh chóng tụ đầu, mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng.

"Cảm nhận được không?"

"Cảm nhận được. Bên đạo môn cũng đã gửi tin xác nhận, nói ngọc tỷ trong truyền thuyết đã xuất thế. Cái này đến thật đúng lúc. Có nó, Trung Quốc ta long vận lâu dài, chắc chắn gặp dữ hóa lành, tái sang thịnh thế."

"Trước đừng vội vui mừng. Ngọc tỷ xuất thế, nhất định dính đến rất nhiều người, bọn trộm cắp cũng sẽ không cho chúng ta như ý. Vì vậy, tìm thấy ngọc tỷ mang về là chuyện quan trọng nhất trước mắt."

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta phân phó, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải mang ngọc tỷ về an toàn."

Lúc này, ở một nơi khác ở Trung Quốc, một số thế lực nước ngoài cũng đang bí mật lên kế hoạch.

Ở trên hoang đảo, Trần Hạo nhìn tên mập chạm vào ngọc tỷ, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

Thiên đạo sắp xếp giao ngọc tỷ cho hắn, tính toán hoàn hảo. Nhưng thật đáng tiếc, hắn là kẻ ngoại lệ, là tuyến đường sinh mệnh. Trừ phi ta tự nguyện, nếu không muốn tính kế ta, nào có dễ dàng như vậy.

Hiện giờ tên mập trả giá bằng việc cắt bỏ “của quý”, lấy được cơ hội bảo vệ ngọc tỷ, lập tức khiến hắn thoát được.

Nhưng thật ra sự trả giá của tên mập cũng không tính là uổng phí. Hắn tuy có chút phúc tướng nhưng cũng chỉ là một con quỷ đoản mệnh, chỉ sống được không đến hai mươi năm.

Sau khi lấy được ngọc tỷ, tướng mệnh của tên mập liền có biến chuyển. Phúc tướng ban đầu thay đổi, phú quý kéo dài, có số làm quan, đường sinh mệnh cứng cáp hơn xưa gấp nhiều lần, xem như là cải biến vận mệnh.

Thế nhưng, nửa đời sau của tên mập hình như vẫn còn một kiếp nạn, trước mắt vẫn chưa nhìn ra.

Trong lòng trầm tư suy nghĩ, sau đó, Trần Hạo truyền âm cho gà trống.

Gà trống vung cánh, một lớp ánh sáng phủ lên người tên mập, che đi hạ thân vẫn đang chảy máu, sau đó gà trống nói: "Được rồi, nhân hoàng chí bảo tống xuất, duyên phận đã hết, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, ánh sáng chói mắt dịch chuyển. Đợi đến khi ánh sáng mờ đi, lầu các, gà trống, tất cả đều biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cái túi.

Tên mập kiểm tra thân thể trước, phát hiện hạ thân đã đóng vảy, cảm giác đau đớn cũng vơi bớt đi nhiều, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn ta nhặt “cậu em” đã bị cắt đi, cẩn thận bỏ vào túi.

Cắt đứt “của quý” tuy rất đau đớn, nhưng cũng vô cùng điên cuồng.

Chỉ có điều, trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, cắt “cậu em” đi thì sao, không phải nối lại là được rồi sao, chẳng qua quá trình hơi đau đớn dọa người chút thôi.

Muốn trở thành người đứng trên vạn người, đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Sau đó, tên mập mở túi ra, nhìn thấy bên trong có đồ ăn, quần áo, còn có một cái điện thoại vệ tinh.

Nhất thời, mắt tên mập liền trở nên sáng ngời.

Đang định làm gì đó, tên mập chợt dừng lại, cầm lấy chủy thủ ban nãy cắt “của quý”, xoay người nhìn về phía ba cô gái, trong mắt ánh lên tia điên cuồng hung tàn.

Xa xa, Trần Hạo đang định rời đi đột ngột xoay người nhìn về phía chỗ tên mập, mắt nheo lại.

Gà trống kinh ngạc nói: "Chết tiệt, tên này sao lại giết người?!"

Trần Hạo chăm chú nhìn rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, trào phúng nói: "Đây là kết quả từ việc tiếp xúc với ngọc tỷ. Từ xưa đến nay, vương đồ bá nghiệp không phải được tạo nên từ việc giết chóc. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

Gà trống nói: "Chúng ta cứ mặc kệ vậy sao? Đây là mạng người đó."

Trần Hạo lắc đầu: "Không lo được. Vất vả lắm mới thoát thân được, không thể nào lại kéo vào nữa. Nếu không không chỉ gây trở ngại đến việc tu hành của ta, mà có lẽ sẽ càng có nhiều người chết bởi vì ta."

Gà trống im lặng.

Trần Hạo xoay người, ánh mắt trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như đã tìm được con đường của mình.

"Đi thôi, thiên đạo có sự sắp xếp của thiên đạo, ta cũng có sự lựa chọn của ta. Lão tổ tông nói rất đúng, người nghèo chỉ lo thân mình, người thành công chăm lo thiên hạ (1). Ta còn chưa đạt, không thể làm bậy."

(1) Người nghèo chỉ lo thân mình, người thành công chăm lo thiên hạ: Câu nói của Mạnh Tử, ý chỉ khi thất bại phải tu dưỡng đạo đức, khi thành công phải giúp đỡ mọi người cùng đạt lợi.

Đi đến bờ biển, Trần Hạo nhìn biển cả, cười nói: "Lăng tộc trưởng, ngươi đã quan sát cả chặng đường, ngươi có ý kiến gì không?"

Trần Hạo vừa dứt lời, một cơn sóng biển đánh úp lại, dâng lên cao biến thành hình dáng một con người, chính là lão người cá.

Lão người cá nhìn Trần Hạo, tán thưởng nói: "Trần đạo trưởng, ngươi khiến lão thân nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."

Trần Hạo mỉm cười nói: "Vậy thôi à? Không có gì khác sao?"

Lão người cá nói: "Trần đạo trưởng chí hướng cao xa, tiền đồ vô lượng. Giới tu hành truyền ngươi là người duy nhất có thể đột phá tiên thiên, giờ ta đã tin rồi. Trước đây, lão thân tiếp đãi không được chu đáo, ta xin hướng đạo trưởng tạ lỗi, cũng mong đạo trưởng đừng để trong lòng." Nói xong nó cúi người hành lễ.

Trần Hạo tiến lên nửa bước, nói: "Lăng tộc trưởng khách khí rồi, bất luận là về tu hành hay tuổi tác, ngươi đều là trưởng giả, ta không dám nhận đâu. Chỉ có điều, ta là khách, thuyền đã bị hủy, nếu Lăng tộc trưởng hảo tâm tặng một con thuyền, ta đây vô cùng cảm kích."

Lão người cá nói: "Chuyện nhỏ."

Vừa dứt lời, nước biển bỗng tách ra, một con thuyền nhỏ nổi lên, thoạt trông như thuyền bồng đen (2), nhưng toàn thân là một màu xanh biếc, cực kỳ độc đáo.

(2) Thuyền bồng đen: Một loại thuyền được làm từ tre, phương tiện lưu thông phổ biến ở Giang Nam.

Tên trộm tặc lão người cá này đã sớm có sự chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment