Con thuyền màu xanh nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại vững vàng rẽ sóng trên biển rộng.
Ngồi trong khoang thuyền, Trần Hạo nhìn về phía lão quỷ đang nhìn hòn đảo đơn độc ngày càng xa thành chấm nhỏ, cười nói: "Luyến tiếc à?"
Lão quỷ thở dài nói: "Hồi còn sống suốt hơn bảy mươi, đại đa số đều luôn phiêu bạc, thậm chí có đôi khi phải sống trong lo sợ. Cuộc sống thật sự là đã nếm đủ cay đắng ngọt bùi. Không ngờ, sau khi chết ngược lại lại trải qua hơn sáu mươi năm trong yên bình không sóng gió. Nơi này nói ra mới là cố hương thứ hai của ta."
Trần Hạo cười không nói gì.
Lão quỷ xoay người bước vào khoang thuyền, nhìn Trần Hạo: "Đại sư, ngươi giao ngọc tỷ cho người khác, không hối hận chứ?"
Trần Hạo cười nói: "Có gì mà phải hối hận, ngọc tỷ đó không hợp với ta, hà cớ phải giữ bên mình?"
Lão quỷ thở dài nói: “Lão hủ khâm phục suy nghĩ của đại sư. Mặc dù ta là người đã từng trải qua nhiều sóng gió nhưng không bao giờ làm được như đại sư. Cầm lên được, bỏ xuống được. Nếu không từ bảy mươi năm trước, ta đã giao ngọc tỷ này cho ông bạn thân của ta, Long đại sư rồi."
Trần Hạo đang định nói liền sửng sốt, nhìn lão quỷ nói: "Ngươi nói Long đại sư?"
Lão quỷ cười nói: "Đúng vậy, nói đến vị Long đại sư kia, học thức uyên bác, không chỉ tinh thông thiên văn địa lý, định vị phong thuỷ, còn có thể đoán chữ đoán mệnh, lí thuận âm dương. Ta có lần chịu âm hóa, suýt nữa đã bị dính lời nguyền, chính Long đại sư đã phá giải cho ta, nếu không năm đó ta đã chết rồi."
Trần Hạo im lặng không nói gì.
Ngay khi lão quỷ nhắc đến Long đại sư, Trần Hạo đột nhiên thấy căng thẳng, cảm giác rất lạ, không nói rõ được.
Đang suy nghĩ, ánh mắt Trần Hạo chợt động, lấy một con ốc nhỏ màu trắng ngọc bình thường.
Đây chính là con ốc âm thanh mà Long ca đã tặng hắn trước khi rời đi.
Trước đây, khi Trần Hạo gặp tộc người cá đã nghiên cứu ghi chép về tộc người cá. Con ốc âm thanh này có thể trữ thanh âm, còn có thể truyền âm trăm dặm. Đối với tộc người cá, nó giống như một chiếc điện thoại vậy.
Chẳng qua con ốc âm thanh này được làm từ vỏ một loại ốc đặc biệt, cực kỳ ít. Kể cả là tộc người cá sống dưới nước cũng không có bao nhiêu.
Trần Hạo thưởng thức một lát rồi đặt con ốc bên tai.
Ngay sau đó, tiếng của Long đại sư bỗng vang lên.
"Trần đạo hữu, ta biết ngươi sẽ không mang theo ngọc tỷ."
Trần Hạo khẽ chau mày, đang định mở miệng, giọng nói của Long đại sư lại tiếp tục vang lên: "Trần đạo hữu, ngươi không cần nói gì hết. Con ốc âm thanh đã được thêm thuật pháp, một khi khởi động, chỉ có thể tồn tại trong vòng một phút. Sau một phút, con ốc sẽ biến mất. Vậy nên, ta nói, ngươi nghe."
Trần Hạo trầm mặc, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên Trần Hạo nghe thấy ngữ điệu nghiêm túc của Long đại sư.
"Có lẽ trong lòng đạo hữu có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại ta không có thời gian giải thích nhiều. Ta chỉ có thể nói, đây là con đường thái gia gia (1) ta đã lót cho Duyệt Nhi, ba đời trước đã truyền miệng với nhau. Vốn ta cũng không cho là thật, dù sao thì nó cũng quá huyền bí. Nhưng khi ta dẫn Duyệt Nhi vào cung Giao Nhân, Vãn Thu trước khi lâm chung đã nói với ta về chuyện ngọc tỷ, lúc ấy ta mới tin. Năm đó, thái gia gia thật sự đã sắp xếp chuyện này, hơn nữa vận mệnh đã dẫn dắt chúng ta vào đây. Cho nên ta không thể không bắt đầu suy tính. Nhưng chuyện này là chuyện đoạt thiên cơ, hơn nữa chỉ có một cơ hội. Chỉ cần đạo hữu không từ bỏ, sự sắp xếp của thái gia gia ta xem như uổng phí. Nhưng một khi đạo hữu từ bỏ, cơ hội của Duyệt Nhi đã đến. Đạo hữu, vì Duyệt Nhi, ta cũng đã lên kế hoạch hành động. Có lẽ, đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta. Cám ơn đạo hữu, đã cho Duyệt Nhi cơ hội."
(1) Thái gia gia: ông cố.
Chữ cuối cùng vừa vang lên, con ốc trong tay Trần Hạo đột nhiên hóa thành bột vụn cuốn bay theo gió.
Trần Hạo ngơ ngác bất động, ánh mắt nhìn về hướng hòn đảo đã không còn nhìn thấy được nữa. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi lão quỷ: "Lão bá, người bạn tri kỉ Long đại sư kia của ngươi họ tên đầy đủ là gì?"
Lão quỷ nói: "Long Huyền Cơ."
Trần Hạo nhếch miệng cười, đứng dậy đi tới đuôi thuyền, nhìn mặt biển không ngừng cuộn sóng ngoài nơi xa, thán phục nói: "Long Huyền Cơ, hay cho Long Huyền Cơ, suy tính đến độ quỷ thần khó lường, dám tính kế ngay cả kẻ ngoại lệ như ta. Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, ngươi làm vậy là muốn tính kế ta sao? Ngươi thật sự nghĩ sau này ta sẽ giúp nàng?"
Miệng nói xong, ánh mắt Trần Hạo cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Bởi vì chuyện ngọc tỷ mà đảo nhỏ đã có sự biến đổi bất ngờ. Trần Hạo kéo tơ bóc kén (2), thoát khỏi vòng xoáy, không ngờ lại bị một cổ nhân mấy mươi năm trước tính kế, khiến hắn rơi vào tình cảnh ngó sen đã đứt mà tơ vẫn liền (3)!
(2) Kéo tơ bóc kén: Ý chỉ hành động cẩn thận, theo trình tự từng bước.
(3) Ngó sen đã đứt mà tơ vẫn liền: Bên ngoài trông có vẻ đã chấm dứt quan hệ, thực tế vẫn còn dính líu đến nhau.
Vị Long Huyền Cơ kia rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến Long đại sư có giao tế sâu giống như hắn vậy chứ? Ông ta lại dựa vào cái gì mà dám tính toán đến sự biến hóa đại thế thiên địa của mấy mươi năm sau chứ?
Đang chìm đắm trong trăm mối tâm tư, ánh mắt Trần Hạo chợt động. Hắn lấy di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối, theo sau là tiếng nói nhiệt tình của Đới Vân: "Tài… Không phải, Trần đạo hữu, ngài có chuyện gì sao?"
Trần Hạo không nói mấy câu vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: "Bộ Hữu Quan biết rất nhiều thông tin về giới tu hành, ta muốn tìm hiểu về Long đại sư, cũng chính là gia phả Long Ngạo. Ngươi có thể giúp ta không?"
Đới Vân nói: "Chuyện này không thành vấn đề. Ta đang làm việc ở bộ, vừa lúc có thể tìm hiểu giúp ngươi. Ngươi không cần cúp điện thoại, trong vòng một phút ta sẽ cung cấp thông tin cho ngươi."
Chưa tới một lúc, giọng của Đới Vân lại vang lên: "Tìm được rồi. Trời ạ, Trần đạo hữu, không tìm hiểu vị Long đại sư này thì không biết, mà tìm rồi thì đúng là khiến người ta khiếp sợ. Tổ tiên ông ta hóa ra lại là Long Huyền Cơ tính trời tính đất tính đến không một sơ hở, được xưng thầy tướng cửu phẩm cuối cùng của giới thầy tướng. Năm đó kiến quốc, ông ta đã xuất rất nhiều lực, nghe nói còn cắt bớt tuổi thọ, về sau thì vô tung tích. Hơn nữa còn có một điểm kỳ lạ. Sư phục của Long Huyền Cơ là ai, đến từ đâu, bộ Hữu Quan không hề có ghi chép nào, tất cả đều bắt đầu từ Long Huyền Cơ. Long gia về sau trên cơ bản đều là đơn truyền (4) từ đời này sang đời khác. Còn có tên gọi cũng khá lạ. Sau Long Huyền Cơ, theo thứ tự sắp xếp là Long Tụ, Long Hợp, Long Ngạo, đời thứ năm mới có ba chữ, tên là Thừa Cửu, trông có vẻ có mối liên hệ gì đó với nhau."
(4) Đơn truyền: Con một.
Trần Hạo nghe xong thì nhíu mày: "Long Ngạo không phải có hai người con gái sao? Không thể nào đơn truyền được? Hơn nữa con gái hắn cũng không phải tên là Long Thừa Cửu."
Đới Vân nói: "Tư liệu không sai đâu. Vị Long Ngạo Long đại sư này thuở nhỏ bái sư Khuyết Nguyệt Môn, thành thân cùng sư muội đồng môn, nhưng sau khi kết hôn thì không ra ngoài nữa, còn nhận nuôi một di nữ của một vị đồng môn. Con gái ruột của họ là Long Thừa Cửu, nhũ danh Duyệt Duyệt."
Trần Hạo nhất thời im lặng.
Nói như thế thì tất cả đã rõ.
Vị Long Huyền Cơ kia quả nhiên vì đời sau của mình mà tốn không ít sức lực tính toán! Bốn đời tích lũy, năm đời kinh thiên.
"Trần đạo hữu, ngươi đột nhiên tìm hiểu Long Ngạo đại sư làm gì vậy? Không phải lại gặp chuyện phiền toái gì đó chứ? Nhưng không sao, chỉ cần không liên lụy đến lợi ích nhân dân quốc gia, tất cả ta đều có thể giúp." Đới Vân cười nói.
Trần Hạo hoàn hồn, ánh mắt khẽ động, nói: "Làm phiền Đới Vân đạo hữu rồi. Cũng không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu chút thôi. Uhm, khi nào rảnh gặp nhau nhé, ta không làm phiền nữa."
Nói xong, Trần Hạo cúp điện thoại.
Bên kia, Đới Vân nghe tiếng điện thoại cúp, ánh mắt trở nên sắc bén. Mắt lại nhìn về gia phổ Long Ngạo trên màn hình máy tính, lâm vào trầm tư.
Thói quen nghề nghiệp, gặp bất cứ chuyện gì, hắn ta đều phải xem xét, đôi khi lại nhận được bất ngờ không biết chừng.