Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 783 - Chương 784: Lại Gặp Nữ Quỷ Kỳ Lạ.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 784: Lại gặp nữ quỷ kỳ lạ.

"Ngươi, ngươi nói cái gì, ta không hiểu." Nữ quỷ lập tức luống cuống, giọng điệu cũng trở nên không có tí sức nào.

Trần Hạo bình tĩnh nói: "Nghe không hiểu thì thôi, dù sao lần này cũng không phải là để giúp ngươi, mà là giúp chị ngươi, đợi khi cứu được nàng, sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn trong tương lai, mà ngươi, ngay cả đầu thai cũng không thể, chỉ có thể hồn phi phách tán."

Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.

Nữ quỷ lớn tiếng nói: "Ngươi dừng lại."

Trần Hạo căn bản không để ý.

Nữ quỷ vòng lên phía trước, nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt đầy oán độc: "Dựa vào cái gì?"

Trần Hạo cười: "Ngươi nói dựa vào cái gì?"

Nữ quỷ cả giận nói: "Đều được người nhận nuôi từ cô nhi viện, dựa vào cái gì cuối cùng nàng lại được nhận di sản, ta làm không tốt ở chỗ nào? Đều cố gắng như nhau, tại sao chuyện gì tốt đẹp cũng rơi vào trên người nàng, ta không phục."

Trần Hạo nói: "Cho nên ngươi liền hại chị ngươi?"

"Hại? Nực cười, ta chỉ muốn có được một phần của những gì ta nên nhận được, chẳng lẽ điều này cũng sai hay sao?" Nữ quỷ cười lạnh.

Trần Hạo lắc đầu: "Cái quá trình gì, ta không muốn biết, ta chỉ nhìn kết quả, kết quả là, chị ngươi công đức rất lớn, mà ngươi chỉ có oán hận, đố kỵ. Chính bản thân ngươi có ngẫm lại là vì sao không?"

Nữ quỷ giận dữ nói: "Công đức? Ha ha, không phải nàng chỉ giúp đỡ một vài người sao? Nếu nàng đưa tiền cho ta, ta cũng có thể giúp đỡ người khác, vì cái gì không đưa cho ta tiền thuộc về ta? Dùng tiền của ta làm việc tốt, công đức thì của nàng? Đây chẳng phải là một trò cười à?"

Trần Hạo không nhìn được cười: "Hỏi một chút, ngươi nói ngươi với chị ngươi đều là được nhận nuôi?"

Nữ quỷ nhìn chằm chằm Trần Hạo, không nói lời nào.

"Đã như vậy, người nuôi nấng các ngươi, hoàn toàn không có mối quan hệ huyết thống với ngươi, dựa vào cái gì phải để tiền cho ngươi? Họ có thể nuôi ngươi lớn lên, đã là phúc của ngươi rồi, dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy, nuôi ngươi lớn lên thì nhất định phải cho ngươi di sản?"

Nữ quỷ: "..."

"Cho nên nói, là chính ngươi lòng tham không đủ, không thể thấy người khác tốt, ban đầu ngươi đã không có lòng tốt như chị của ngươi, còn cưỡng từ đoạt lý, hung hăng càn quấy, thậm chí là nảy sinh lòng ác ý."

"Ta không có cưỡng từ đoạt lý, chỉ cần nàng cho ta tiền, ta cũng có thể làm được như thế, là nàng có lỗi với ta." Nữ quỷ phản bác.

Trần Hạo cười lạnh: "Không có tiền thì không thể à? Ta đã đọc qua một tin tức, một ông già nhặt rác, đã dành nửa cuộc đời của mình để giúp đỡ mười sinh viên, người ta còn kém hơn cả ngươi phải không? Không nói mười người, dù chỉ là một người, ngươi đã làm được chưa?"

Nữ quỷ: "..."

"Cho nên, trời tạo nghiệt, là có lý do, tự tạo nghiệt, không thể sống. Người đã chết rồi, đã quá muộn để hối hận rồi, tự mình nếm trái đắng đi."

Dứt lời, Trần Hạo trực tiếp sải bước đi, để lại nữ quỷ ngốc trệ tại chỗ.

Ra cửa, tiếp tục đi dọc theo con phố, mấy phút sau, gà trống gà trống bay ra từ con hẻm bên cạnh, đáp xuống bên cạnh Trần Hạo, mở miệng nói: "Anh Hạo, đã làm xong."

Trần Hạo cười nói: "Vất vả rồi."

"Không vất vả, loại việc như trừng trị kẻ ác lắm việc tốt này, làm có cảm giác rất thoải mái. Về sau có càng nhiều thì càng tốt." Gà trống đắc ý nói.

Trần Hạo nói: "Ngược lại ta hy vọng rằng càng có ít việc này, càng ít thì càng tốt. Nhân gian loạn, chắc chắn âm dương sẽ mất cân bằng."

"Đúng rồi a! Người xấu ít vẫn tốt hơn." Gà trống hơi suy nghĩ, gật đầu.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên chạy tới, đâm vào người Trần Hạo.

Đầu tiên là sắc mặt Trần Hạo thay đổi, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của bóng người nhỏ nhắn đó, trong lòng có một câu MMP, lơ lửng trôi qua.

"Đại ca ca, người ta thật đói, muốn ăn que lớn, ngươi sẽ mời ta ăn đúng không."

Bóng người nhỏ nhắn đó là một cô bé, mười tuổi ra mặt, một thân mặc váy công chúa, đầu đen nhánh, đập thành cuộn sóng nhỏ, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, nhất là một đôi mắt to, trong veo như nước, sáng lấp lánh, làm người ta yêu thích mười phần.

Chẳng qua đối mặt với cô bé, trong mắt của Trần Hạo không phải là yêu thích, mà là bất lực.

Mẹ nó cái này, tại sao lại gặp con hàng này?

Cô bé này, rõ ràng là người bạn kì lạ của Lương Hồng Ngọc tên là Mi Mi chủ nhân của Quỷ vực.

Con hàng này khoác tấm da người lên, nhưng lại hoàn toàn không có một chút tính người, nó làm mọi việc theo sở thích của mình, một giây trước còn đang cười nói, một giây sau liền muốn giết người, hoàn toàn không thể đoán trước được, nếu không phải Lương Hồng Ngọc đã cảnh cáo trước đó, Trần Hạo đều cảm thấy rằng lúc lần đầu gặp mặt, hắn vừa mới tỉnh dậy.

"Mi Mi, thật là khéo a!"

Trần Hạo mở miệng chào hỏi.

Cô bé cười toe toét một cái, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn: "Nha, ngươi còn nhớ ta á, ta còn tưởng ngươi đã quên ta rồi chứ."

Trần Hạo nói: "Làm sao có thể, dạng người đẹp như Mi Mi đây, dù ngươi hóa thành tro, ta cũng biết."

Cô bé nheo mắt lại, dò xét Trần Hạo một chút, nói: "Không chỉ nhớ kỹ ta, lá gan cũng lớn lên không ít, nhưng thực sự tu vi đã tăng lên rất nhanh, còn mang lại cho ta cảm giác rất nguy hiểm, nói, ngươi đã nhận được pháp bảo gì lợi hại sao?"

Trần Hạo nói: "Ngươi muốn kiến thức một chút không?"

Tiểu nữ hài cười khúc khích nói: "Đây có được coi là khiêu khích ta không?"

Trần Hạo nói: "Làm sao lại thế, một lần thì lạ, hai lần thì quen, chúng ta cũng được xem như là bạn cũ, nói chuyện không cần kiêng kỵ nhiều như vậy, ừm, đã hơn mười giờ rồi, ngươi có muốn tìm chỗ ăn cơm hay không, ta mời khách."

Cô bé yếu ớt nói: "Ta đói bụng, nhưng mà muốn ăn thịt người, ngươi nói phải làm sao đây?"

Trần Hạo nheo mắt lại, giơ tay lên, ý vị thâm trường hỏi: "Có cảm nhận được gì không?"

Đầu tiên là cô bé sững sờ, chợt sắc mặt thay đổi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Hạo, qua một lúc lâu mới nói: "Thành phố này, có một nhà làm thịt lừa làm không tệ, chỉ là nơi đó có hơi xa, ta dẫn ngươi đi."

Trần Hạo mỉm cười nói: "Được."

Dứt lời, Trần Hạo đi theo cô bé, cất bước rời đi.

Nhìn như đi từ từ, không ai chú ý, nhưng sau vài cái chớp mắt, người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Một lúc sau, tại cuối một con phố cổ hơi đổ nát ở phía nam thành phố, bước chân cô bé dừng lại, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Quả nhiên là đạo hạnh sâu hơn rồi, đây là thần thông lôi pháp à? Không tệ a!"

Trần Hạo cười híp mắt nói: "Quá khen, còn cần phải cải thiện."

Trên mặt cô bé lại lộ ra nụ cười hì hì: "Tiệm mà ta đưa ngươi đến, không phải là người bình thường mở, tính tình của chủ tiệm có hơi không tốt, hi vọng ngươi đừng đắc tội."

Trần Hạo nhìn vào một khoảng sân rộng với những bức tường gạch xanh cách đó không xa, cười nói: "Người không phạm ta ta không phạm người."

"Rất kiên cường nha, hi vọng ngươi vẫn có thể duy trì nó." Cô bé nói, dẫn đầu đi về phía cổng của sân rộng.

Thật lâu trước đây cánh cổng này là cánh cổng màu son của một gia đình lớn, đinh đồng xanh, chốt cửa cây liễu, rất có phong cách.

Tuy nhiên trên cánh cổng phong cách này, lại có một tấm biển rất bình thường.

Thịt lừa nhân gian.

Bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể được vẽ trên giấy trắng, sau đó được gắn lại rồi treo lên.

Đến cổng, cô bé liếc qua Trần Hạo, cười tủm tỉm đi vào.

Bước chân Trần Hạo dừng lại, đôi mắt chớp động.

Bên trong cánh cổng màu son, hắn cảm nhận được một loại hơi thở đặc biệt, đây không phải là người sống, nhưng cũng không phải là người chết, giống như là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Loại tồn tại này, cũng làm cho Trần Hạo rất tò mò, rốt cuộc nó là cái quái gì.

Bình Luận (0)
Comment