Bước qua cánh cổng, ngay lập tức có thể cảm giác được thế giới bên trong và bên ngoài cánh cổng này hoàn toàn khác nhau, dường như tất cả âm thanh ồn ào náo nhiệt đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Rõ ràng là ở đây đã được bố trí một loại truận pháp cấm chế nào đó.
Hơn nữa, Trần Hạo cũng cảm nhận được bên trong sân nhà này có không ít âm linh tồn tại.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy hai cô gái khuôn mặt đẹp đẽ, mặc cổ trang, trong tay hai người đều bê một chiếc mâm nhỏ, nhanh nhẹn đi qua hướng này. Chúng nó đều không phải là người sống, nhưng cũng không phải ác linh hay lệ quỷ, ngược lại giống như là có kẻ tu hành âm linh.
“Dùng âm linh làm người hầu để sai khiến, quả là một kẻ lợi hại!" Trần Hạo cười một tiếng.
Sau đó nhanh chân hướng tới phía phòng khách, vừa tiến tới, Trần Hạo liền thấy có người, đi đằng trước là cô bé lúc nãy đang bày ra bộ dạng làm nũng với một thiếu phụ.
Người phụ nữ kia nhìn qua khoảng đầu ba mươi, vẻ ngoài kiều diễm, dáng người xinh đẹp khiến người ta liếc mắt nhìn liền có cảm giác tim đập thình thịch.
Lúc này Trần Hạo mang theo mấy vật nhỏ đến gần, cô bé chợt bĩu môi, tỏ vẻ tủi thân chỉ vào Trần Hạo, nói: “Tam nương, chính là tên này ăn hiếp con, người giúp con giết hắn được không.”
Trần Hạo dừng lại, mỉm cười.
Người phụ nữ nhìn về phía Trần Hạo, mí mắt giựt một cái, dường như có chút kinh nghi, sau khi im lặng một hồi, cô ta lấy lại tinh thần liền đi tới, trực tiếp mở miệng hỏi: “Thích ăn thịt lừa sao?"
Trần Hạo nói: “Cũng thích”
Người phụ nữ nở nụ cười “Thích ăn thịt lừa đều là bạn của ta, nào, Tiểu Mễ đừng nghịch ngợm nữa, tìm chỗ ngồi đi, ta sẽ vào bếp để chuẩn bị bữa tiệc lớn cho ngươi.”
Nói xong người phụ nữ xoay người rời đi.
Tiểu yêu này liền không vừa lòng la lên, bĩu môi, giận dỗi ra mặt.
Trần Hạo bước tới, lạnh nhạt mà nói: “Ầm ĩ đủ chưa?"
Nó vẫn bĩu môi khinh thường: “Ngươi đắc ý gì chứ, trên người ngươi chẳng qua có thứ gì đó khiến ta hơi sợ hãi, nhưng mà ngươi nghĩ là ta sẽ bỏ qua sao? Ta không giết được ngươi, nhưng mấy tiểu tử bên cạnh ngươi có vẻ rất dễ chơi, ta muốn giết chúng nó.... Ừm, cái này còn thú vị hơn.”
Vừa nói, cô bé vừa dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía đám gà trống và mèo mun, có vẻ rất nóng lòng muốn thử.
Ánh mắt đó hết sức dọa người, khiến mèo mun và gà trống xù lông rụt cổ, gan to như chúng nó đều không dám đối diện.
Trần Hạo nhíu mày: “Ngươi chỉ giỏi nghĩ bậy, ngươi mà dám thì ta không chắc ngươi sẽ gánh nổi hậu quả đâu.”
Cô bé cười hì hì nói: “Đừng nóng mà, trước tiên thử món thịt lừa đã.”
Nói xong, nó liền đi vào một gian phòng cũ.
Trần Hạo suy nghĩ một chút đành đi theo.
Cùng cô bé ngồi đối diện nhau, đám mèo mun và gà trống thì đứng phía sau Trần Hạo, âm thầm cảnh giác.
Rất nhanh đã có nữ phục vụ âm linh đưa một mâm đồ ăn tới.
Trên mâm đều là thịt, hơn nữa còn là thịt lừa, mỗi một món nhìn qua đều là mỹ vị, làm người ta cảm thấy thèm thuồng.
Có điều Trần Hạo không động đũa, chỉ ngồi nhìn cô bé ăn đến vui vẻ, hắn mở miệng hỏi: “Không phải ngươi đang đi truy sát tên biến thái kia sao? Đến nơi này làm gì?”
Cô bé vừa ăn vừa nói: “Hắn ta chạy mất rồi, ngươi cho là tên kia dễ giết như vậy sao?”
Trần Hạo nói: “Thế ngươi ở nơi này làm gì? Không phải chỉ tới đây để ăn thịt lừa chứ?”
Cô bé ngừng động tác gắp thức ăn, chép miệng nhìn Trần Hạo nói: “Ngươi muốn biết à? Nếu như ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết nè.”
Trần Hạo mặt không thay đổi nhìn nó.
Mèo mun nheo mắt, tia lạnh lẽo trong mắt càng rõ ràng hơn.
Cô bé bĩu môi: “ Thật nhàm chán, ta nói cho ngươi được chưa, thật ra là Hồng Ngọc tỷ kêu ta tới đây, bảo ta nơi này có chút kỳ dị.”
Trần Hạo vẫn im lặng không lên tiếng.
Cô bé lại tiếp tục nói: “Ở trong thị trấn này, có rất nhiều loại người trăm năm khó gặp, chẳng hạn như kẻ cô mệnh, kẻ ngạnh mệnh, kẻ khắc người nhà, ngoài ra còn có tam thế thiện nhân, những thứ mang hình dáng con người, thực sự quá thú vị, ta chưa từng thấy chỗ nào xuất hiện nhiều quái thai như vậy.”
(*ngạnh mệnh: người có căn mệnh cứng cỏi, thường hóa dữ thành lành)
Trần Hạo sửng sốt.
Trước đó gặp Nhị Ma Tử cũng là ngạnh mệnh, sau còn đụng tới chị gái của nữ quỷ kia, người này giống như có công đức rất lớn, không phải dạng cả đời tích lũy mà thành, chẳng lẽ là tam thế thiện nhân?
Nói như vậy thì quả là chuyện kỳ lạ.
Bất luận cái gì thì đó đều là những mệnh cách kỳ quái rất hiếm thấy, có vài người cả đời vào Nam ra Bắc, chưa chắc đã gặp được một trong số đó, lần này lại tập trung toàn bộ ở một nơi, còn đồng thời xuất hiện, chắc chắn có vấn đề.
Chẳng lẽ do thiên đạo gây nên? Nhưng mà xảy ra tình huống như vậy là có ý đồ gì?
Trần Hạo yên lặng suy đoán.
Hắn bỗng dưng sinh lòng cảnh giác thì bất thình lình một thân hình vụt tới.
Cô bé kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mèo mun, mang theo biểu tình hung ác định bắt lấy nó, đôi tay nhỏ bé vốn là hình dạng mũm mĩm đáng yêu vì cầm thịt lừa ăn mà trên ống tay áo vẫn dính dầu mỡ, giờ lại biến thành thứ đen thui mọc móng vuốt sắc nhọn.
Mèo mun rú lên một tiếng, bộ lông dựng thẳng thân thể gồng lên, tuy rằng biết rõ không thể đánh lại nhưng cũng không sợ hãi chút nào, nó dơ vuốt lên đánh trả một cách hung bạo.
Đinh một tiếng, cả hai đều giơ vuốt xoẹt qua đối phương, mèo mun bị đánh bật ra đụng vào tường, móng mèo cào vào mặt tường, mượn lực nhảy lên cao để quan sát, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm bé gái.
Cơ thể cố bé liền vặn vẹo, vẫn là khuôn mặt đáng yêu đó nhưng thân thể lại biến đổi vô cùng xấu xí, móng vuốt lóe ra sắc xanh, xem ra hình như có chứa độc.
Sắc mặt Trần Hạo trở nên khó coi.
Con quỷ này thật sự là bị tâm thần hả, đang nói chuyện rất tốt, tự dưng lại động tay động chân, ngươi còn có nhân tính hay không?
“Ta đã cảnh cáo ngươi”. Trần Hạo nhìn con bé, ngữ khí lạnh như băng.
Tiểu yêu này lại bĩu môi: “Ta cũng đã nói, ta sợ thứ trên người ngươi, thế nhưng không sợ chúng nó, con mèo nhỏ này vừa rồi dám lườm ta, nó đúng là chán sống rồi.”
Dứt lời, con bé nhìn về phía mèo mun, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Có phải không? Ta thấy ngươi chán sống thì đúng hơn.” Trần Hạo nói xong liền cử động thân thể xông về phía bé gái.
Tiểu yêu thè chiếc lưỡi đỏ ngòm như máu ra liếm môi một cái, ánh mắt quyết liệt, không có ý tứ chút nào: “Có thể khiến ta sợ hãi, nhất định phải mở mang kiến thức một chút, sau đó cũng có thể...”
Còn chưa nói hết câu, tiểu yêu đột nhiên biến mất.
Thân hình Trần Hạo đáp xuống đất, thu lại tụ lý càn khôn.
Rơi vào không gian của tụ lý càn khôn, tiểu yêu chớp mắt, phút chốc đứng hình.
Ư....
Trong một góc nhỏ, bé gái mặc ki- mô- nô và Bạch Vụ đang co ro ở đó, thỉnh thoảng lại nhìn trộm cô gái mặc đồ trắng đang đứng bất động, đã một thời gian dài cô ta không có đánh chúng nó, chỉ ngẩn người ở đó, vì vậy mà bọn chúng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không phải trải qua thời gian cực khổ kia.
Đột nhiên, lại thấy một cô bé nữa xuất hiện, bé gái mặc ki- mô- nô và Bạch Vụ giật mình, vội vàng giấu đi khí tức của bản thân lặng lẽ quan sát tình huống.
Sau khi sững sờ được một lúc, tiểu yêu đã phát hiện ra bé gái ki- mô- nô và Bạch Vụ. Đều là ngoại tộc, liếc mắt là có thể nhận ra ngay thân phận của đối phương.
Tiểu yêu hơi ngạc nhiên, khí tức bao trùm không gian, bắt đầu dùng phương thức trao đổi với ngoại tộc.
Dường như nghe thấy cô bé kia nói gì đó, bé gái ki- mô- nô vội vàng lắc đầu sau đó nhìn về phía cô gái mặc đồ trắng.
Tiểu yêu cũng nhìn sang, dò xét người kia từ trên xuống dưới rồi nhếch miệng nở một nụ cười, khuôn miệng kéo ra rất rộng gần như chạm đến mang tai. Khí tức của nó càng ngày càng mạnh, hầu như bao phủ hết từng ngóc ngách trong tụ lý càn khôn.
Đúng lúc này, cô gái mặc đồ trắng nọ đột nhiên cử động, mặt đối mặt với nó, trong không gian liền xuất hiện một luồng khí tức cường đại, trong lúc nhất thời, giống như một cột sóng biển cao mười mét gặp một cột sống cao một trăm mét, trong nháy mắt đã bị đè bẹp.
Tiểu yêu kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược lên đập vào vách trong không gian, khí tức trên người trong nháy mắt suy yếu đến cực điểm, trong mắt tràn ngập sợ hãi, mở miệng hét lớn: “Trần Hạo, ta nhận thua, mau mau thả ta ra ngoài đi.”