Đối mặt với cô bé đang cầu xin tha thứ, Trần Hạo tỏ ra thờ ơ.
Mà sau một hồi van xin không được đáp lại, sắc mặt cô bé chợt thay đổi, vốn là đang ở trạng thái yếu ớt đột nhiên lại trở lên cường thịnh, so với trước còn mạnh hơn gấp ba lần, ngay cả tấm da người mà nó khoác cũng nứt toác, biến thành một con quái vật cả thân toàn là dịch thể lúc nhúc như ròi bọ, còn không ngừng bành trướng.
Bé gái ki- mô- nô vẻ mặt đầy kinh hãy.
Cái loại quái vật này sao so với ta còn đặc biệt đáng sợ hơn nữa vậy! Ôi ôi ôi, ta không nghĩ nó lại thành ra thế này trời ơi.
Vậy mà cô gái mặc đồ trắng vẫn không thay đổi sắc mặt, cô ta nhìn đám bầy nhầy không ngừng bành trướng trước mắt, sau đó hai tay làm lanh lẹ thi triển mấy động tác, nhẹ nhàng thâm nhập vào trong đám dịch thể của quái vật, tựa hồ bắt được thứ gì đó, từ từ lôi ra ngoài.
Không lâu sau, một chiếc đầu bị cô gái áo trắng lôi ra, đó chính là miêu nữ.
Nó ra sức giãy dụa, nhưng căn bản không giãy ra được, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt kinh sợ cùng kính nể, nó mở miệng cầu xin tha thứ.
Cô gái áo trắng lẳng lẳng nhìn miêu nữ, dần dần sự bình tĩnh trong mắt xuất hiện một tia rung động, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ta nâng tay kia lên cứ thế hướng tới khuôn mặt miêu nữ, nó liền ăn một chầu liên hoàn tát.
Động tác của cô gái này trông rất nhẹ nhàng, thế nhưng giáng lên mặt Tiểu Mễ có thể trực tiếp làm khuôn mặt nó biến dạng, theo mỗi một cái tát, thân hình đầy dịch thể bầy nhầy của tiểu yêu không ngừng thu nhỏ lại.
Cho đến khi nó biến thành bé gái lần nữa thì khuôn mặt đã sưng lên như cái bánh bao, dù có thế nào thì cũng không thể làm xẹp đi được, chỉ có thể trưng ra bộ dạng đáng thương nhìn cô gái áo trắng, trong miệng phát ra âm thanh nức nở cầu tha tội.
Cô gái áo trắng ném tiểu yêu dưới hình dạng bé gái xuống đất, xoay người ngẩng đầu lên, lại trở về dáng vẻ lạnh tanh lúc nãy, chỉ là khí tức của cô ta có một chút thay đổi nhỏ.
Trần Hạo đứng theo dõi từ đầu, vẫn im lặng không nói gì.
Tiểu yêu này thay đổi thất thường, hắn cũng không ngạc nhiên, chứng kiến qua hai lần đủ để Trần Hạo không dễ dàng mắc lừa chiêu trò của nó, quả nhiên tất cả là giả bộ.
Thế nhưng Trần Hạo có chút nghi hoặc, cô gái áo trắng sao lại chủ động ra tay?
Chính hắn dạy cô ta cách điều khiển ý thức, nhưng mà không phải cách một đêm mới thức tỉnh được sao? Cứ cảm giác cô gái áo trắng này có chỗ nào đó không đúng, dường như tụ lý càn khôn này đã trở thành địa bàn của cô ta rồi cũng nên.
Biết thân biết phận, tự nhiên vô sự, hung hăng phách lối lập tức sẽ bị cô ta đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Rốt cuộc là không đúng ở đâu?
Trần Hạo vẫn không thể lý giải nổi, nhưng mà thấy tiểu yêu kia bị ăn hiếp hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực thoải mái.
Qủy thì vẫn là quỷ, dù có đem phân thây trăm mảnh miễn là chỉ cần không tổn hại đến thứ yếu điểm của chúng thì không dễ dàng gì mà trị nổi, nhưng mà cũng không thể cứ thế mà giết được.
Không vào Tiên Thiên, hựu phi sinh linh, trêu chọc ta thì kết quả là bị giam cầm.
Tiểu yêu kia bị dạy bảo quả nhiên đàng hoàng hơn hẳn, ủy ủy khuất khuất mà chạy tới một góc, rắm cũng không dám đánh.
Trần Hạo cười cười, cất pháp bảo đi.
Meo meo!
Lúc này, mèo mun vẫn duy trì trạng thái công kích, nhìn Trần Hạo, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Trần Hạo nói: “Không cần đánh nữa, ta đem nó giam lại chắc chắn không cho nó sống dễ chịu hơn.”
Ánh mắt mèo mun lộ ra một tia vui sướng, thân thể từ từ thả lỏng.
Bắt quái lần này làm không tệ.
“Hạo ca, tình huống có gì đó không đúng, nhóm người của bà lão kia lại đến rồi, xem ra lần này cũng không có ý tốt gì” Gà trống đột nhiên mở miệng, giọng nói ngưng trọng.
Trần Hạo bình tĩnh nói: “Không cần phải xen vào, chúng ta đi.”
Nói rồi hắn dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Đi tới phòng chính, bước chân Trần Hạo chậm lại, phía trước sảnh đứng hơn mười phục vụ âm linh.
Chưa nói đến, mỗi một người đều thuộc dạng nhan sắc đảo điên, xinh đẹp như hoa, một thân váy áo trang nhã mang phong cách cổ xưa, hết sức đơn thuần.
Dẫn đầu đám âm linh là Tam nương nọ.
Thấy Trần Hạo, Tam nương thản nhiên cười: “ Lúc trước có hơi chậm trễ, mong đạo hữu thứ lỗi.”
Trần Hạo nói: “Không có việc gì, ngươi mở tiệm, ta đến ăn, đừng nói đến chậm trễ hay không, ngày hôm nay được dịp thưởng thức món ngon, quá đáng tiền, nào thanh toán cho ta đi.”
Tam nương nói: “Đạo hữu mới đến, một bữa cơm này ta mời ngươi, đổi lại ta có một yêu cầu quá đáng này muốn nhờ đạo hữu đáp ứng, không biết đạo hữu có nể mặt ta hay không.”
“ Lần đầu gặp mặt, vẫn chưa có giao tình gì, nếu là yêu cầu quá đáng thì cần phải nói ra sao?” Sắc mặt Trần Hạo không đổi, thẳng thắn phản bác lại.
Tam nương cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ thở dài nói: “Ta cũng biết Tiểu Mễ có chút quá đáng, nhưng ta và Hồng Ngọc cũng có mấy trăm năm giao hảo, không thể cứ thế nhìn Tiểu Mễ ở chỗ ta gặp chuyện không may được, nếu như đạo hữu bằng lòng thả Tiểu Mễ ra, ngươi ra điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
Trần Hạo nở nụ cười: “Đem Lương Hồng Ngọc ra nói, ngươi đây coi như là đang uy hiếp ta sao?"
“Ta không có ý này, chỉ là nếu ngươi cùng Hồng Ngọc có quen biết nhau, thì cũng...” Tam nương còn chưa nói hết, Trần Hạo đã cứng rắn ngắt lời: “Được rồi, hôm nay kể cả Lương Hồng Ngọc có ở đây cũng không làm được gì đâu, ta không phạm người người không phạm ta, đã có gan làm phải có gan chịu, đây mới là chân lý.”
Xong lại trào phúng mà nói: “Lúc trước nó làm loạn, ngươi cũng mặc kệ. Vậy thì chuyện này không liên quan gì đến ngươi, hiện tại nó bị phạt, ta cũng mong ngươi đừng tùy tiện nhúng tay vào, dù sao đối với ta mà nói, ngươi cũng không phải đối thủ đáng sợ gì!"
Tam nương nghe xong sắc mặt có chút khó coi: “Đạo hữu, ngươi quả thật một chút tình cảm cũng không có.”
“Tình cảm? Nếu như linh sủng của ta bị quái vật kia giết, ai tới nói đạo lý với ta đây? Ta nể tình người khác thì có ích lợi gì? Lời cũng nói hết rồi, tránh đường.” Trần Hạo lạnh lùng mở miệng.
Tam nương không lên tiếng nhưng đám âm linh phía sau lại từ từ tản ra xung quanh, hình như chúng nó có ý định vây sảnh chính lại để tạo trận pháp, đem toàn bộ phòng khách phong tỏa.
Mèo mun meo meo một tiếng, khí tức trên người trở nên hung hãn.
Gà trống cuộn mình đứng lên, chớp mắt đã bắt được Tam nương.
Lam Hồ Điệp và mèo mun hợp lục, đập cánh tạo ra ảo ảnh.
Vợ chồng Đầu to thì đem hai nhóc sói con bảo vệ ở phía sau.
“Cho ngươi mặt mũi, lại không cần.”
Trần Hạo lạnh mặt, trực tiếp thủ thế đem Đế Quân mời ra.
Tượng thần tinh xảo trong tay hắn lập tức tràn ra thần quang vô hạn.
Tựa hồ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, con mắt Đế quân giống như đang trừng lớn, thấy được đối diện là âm linh cũng Tam nương.
Chính tà đối lập, thân ảnh Đế Quân từ trong không khí dần ngưng tụ lại, thần uy vô song bao trùm bốn phương.
Thấy Đế Quân xuất hiện, sắc mặt Tam nương trắng bệch, hét to: “Chân linh thánh thần! Không thể nào! Cái này... không, ta thực sự không muốn...”
Nói còn chưa dứt lời, thân ảnh Đế Quân trực tiếp phất tay, một thanh bảo kiếm từ bên hông bay ra, biến thành một thanh kiếm lớn, chém thẳng xuống đầu bọn chúng.
Mắt thấy đám âm linh sẽ bị chém chết, Tam nương đột nhiên xông ra cản lại, nhưng ngay tích tắc, một đường sáng rực rỡ chặn lại lưỡi kiếm.
“Xin đạo hữu dừng tay.”
Sau đó ánh sáng lấp lánh kia hạ xuống, biến thành một người, đó chính là Lương Hồng Ngọc.
Chân mày Trần Hạo cau lại, phất tay thu lại tượng thần Đế Quân, nói: “Đã lâu không gặp, Lương tướng quân."
Lương Hồng Ngọc một thân trang phục đỏ thẫm, dáng dấp ưu nhã, dung mạo như tiên, thanh thục lại phong tình càng khiến người mê đắm.
Nhìn vào Trần Hạo, Lương Hồng Ngọc cười nói: “Trước kia gọi là Hồng Ngọc tỷ, bây giờ lại gọi ta là Lương tướng quân, mới xa nhau được bao lâu mà đã thành kẻ lạ sao?"
Trần Hạo nói: “Việc này là muốn xem Hồng Ngọc tỷ có thật là tới đây để cầu tình không.”