“Nếu như ta tới là để cầu tình, ngươi sẽ vì vậy mà không nể mặt ta sao?" Lương Hồng Ngọc mỉm cười hỏi.
Trần Hạo lại nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Ta chẳng bao giờ nghĩ bản thân là một người chính nghĩa thiện lương, bất kể là trước hay sau khhi tu hành, mỗi một chuyện ta làm đều có chủ định, đó là nguyên do, các ngươi không có khả năng bắt ép ta thả người, không thì quyết đấu một trận đi, nếu như các ngươi lợi hại hơn ta, mọi chuyện do các ngươi định đoạt, nếu như các ngươi không làm gì được ta, tiểu yêu kia sẽ do ta xử trí.”
Nghe lời này của Trần Hạo, nét cười trên khóe môi Lương Hồng Ngọc thu lại, trầm mặc trong một chốc thì thở dài nói: “Ngoại tộc chúng ta cùng con người bất đồng, chắc chắn phải có tranh chấp, như vậy mới sinh tồn được, vốn ngoại tộc hành sự cũng không dựa theo lẽ thường, luôn tùy tâm mà làm, có thù tất báo. Vừa rồi Tiểu Mễ đi sai bước nhầm, trêu chọc đạo hữu, không biết ngươi muốn xử lí nó như thế nào?"
Trần Hạo nói: “Lương tướng quân hỏi như vậy là muốn ta cho ngươi một cái công đạo sao?"
Lương Hồng Ngọc nghiêm túc nhìn Trần Hạo nói: “Ta cũng không muốn ép buộc gì đạo hữu, nhưng Tiểu Mễ vốn có ân với ta, chúng ta lại giao hảo mấy trăm năm với nhau, tình cảm như tỷ muội, chỉ cần đạo hữu không giết Tiểu Mễ thì phải trả bất kỳ giá nào ta cũng đáp ứng.”
Trần Hạo giễu cợt nói: “Thật ngưỡng mộ tình sâu nghĩa nặng, nhưng Lương tướng quân, gươi có biết hay không, ta và Tiểu Hắc cũng có tình cảm? Nếu như Tiểu Hắc chết, ngươi có nguyện vì ta làm chủ xử lí tiểu yêu này không?"
Lương Hồng Ngọc im lặng.
Trần Hạo tiếp tục nói: “Ngươi không thể, vì sau khi ngươi chết, bản thân lại không coi mình là con người lại đi kết bạn cùng yêu quỷ, còn cho đó là đồng lọai, đừng nói tiểu quỷ này chỉ giết một con mèo thôi, kể cả nó hại chết ngàn vạn người, thì ngươi đã làm gì, chẳng phải ngươi chỉ đứng một bên mà quan sát sao, ta nói đúng không, Lương đại tướng quân."
Lương Hồng Ngọc trầm giọng nói: “Đạo hữu, mặc dù mọi chuyện có thể như lời ngươi nói, nhưng ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao?"
Trần Hạo quyết đoán nói: “Không được, thời điểu tiểu yêu kia ra tay với Tiểu Hắc thì chính nó đã tự quyết định không còn là tỷ muội của ngươi nữa mà chính là tù nhân của ta rồi, xử trí thế nào đương nhiên là chuyện của ta, không ai can thiệp được.”
Lương Hồng Ngọc sắc mặt lạnh xuống: “Đạo hữu, ngươi cũng biết, cả đạo môn cũng không ai dám đối xử như vậy với ta.”
Trần Hạo cười nhạo nói: “Nhưng đây là do ngươi cố chấp muốn vậy, đạo môn là đạo môn, ta là ta, Lương tướng quân không cần vòng vo nữa, bây giờ ta phải đi, ngươi dám ngăn ta sao?"
Nói xong Trần Hạo trực tiếp mang theo mấy vật nhỏ vòng qua trước mặt Lương Hồng Ngọc.
Lương Hồng Ngọc ánh mắt nặng nề nhìn Trần Hạo, không nói lời nào.
Trần Hạo cứ thế nghênh ngang mà rời đi, Lương Hồng Ngọc cũng không ngăn cản.
Chờ Trần Hạo đi xa rồi, Tam nương tiến tới, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Cô ta nhìn về hướng Trần Hạo vừa rời đi, sau đó vẻ mặt áy náy đối Lương Hồng Ngọc nói: “Hồng Ngọc, ta thực sự xin lỗi.”
Lương Hồng Ngọc lắc đầu: “Không liên quan gì đến ngươi, là ta nuông chiều Tiểu Mễ, cũng nhiều năm như vậy thành ra nó biết không kiêng nể ai, hành sự quái đản, không thèm để ý lời ta nói, không biết đã phạm bao nhiêu tội nghiệt, kiếp nạn hôm nay của nó là do nó tự gánh lấy.”
Tam nương nói: “Nhưng chúng ta thật sự không làm gì nữa sao?"
Lương Hồng Ngọc bất đắc dĩ nói: “Không quản được, trước kia ta thấy người tên Trần Hạo này còn quá non nớt, đơn thuần dễ bị bắt nạt, nên cũng không để tâm đến hắn. Không nghĩ tới mới qua một khoảng thời gian ngắn mà lại có thể tu được đạo hạnh như thế, còn có chân linh tượng thần hộ mệnh, thật là khó tin.”
Trong mắt Tam nương lóe lên một tia sợ hãi: “Đúng rồi, đó chính là Đế Quân, ngoại tộc chúng ta không để đạo pháp vào mắt, nhưng chân linh thần lực này lại có thể đơn giản diệt trừ được chúng ta, không thể không đề phòng được.”
Lương Hồng Ngọc đột nhiên lại cười: “Có điều Trần Hạo này, sợ là còn có gì đó kỳ lạ, yêu quỷ nếu như dễ diệt trừ thì Tiểu Mễ cũng không thể ngang ngược nhiều năm như vậy, Tiên thiên không xuất hiện quỷ không chết, ta muốn nhìn xem vị Trần đạo hữu này xử lí Tiểu Mễ như thế nào.”
Tam nương sửng sốt, chợt bừng tỉnh nói: “Ngươi không nói ta thiếu chút nữa đã quên rồi, Tiểu Mễ không chịu sự khống chế của thiên địa, có thể hành tẩu tứ phương một cách quỷ dị, vì thế mới mất đi một phần sức mạnh, nhưng chỉ cần nó bảo vệ được tâm ma của mình, dù thần tiên hạ phàm cũng chỉ có thể trấn không thể giết.”
Sau khi đi ra từ sân sau, Trần Hạo cũng không quay đầu lại, cứ thế chuyển hướng mà đi.
Chờ đi được một đoạn xa rồi gà trống mới lên tiếng, nó nói: “Trời má, thiếu chút nữa là đại chiến rồi, mẹ nhà nó, làm ta chết khiếp.”
Ngao ngao!
Mèo mun kêu một tiếng, bất mãn nhìn chằm chằm gà trống.
Gà trống cười khành khạch nói: “Miêu tỷ, đây không phải là cả hai bên đều khó đối phó à, ta nghĩ đến nếu bắt hết bọn chúng rồi bao lại, chỉ sợ cũng không buộc nổi, hai kẻ kia đều là người không đơn giản đâu.”
Trong mắt mèo mun hiện lên vẻ xe thường.
Nhìn hai vật nhỏ đấu võ mồm, Trần Hạo cười cười, trong mắt một mảnh yên tĩnh.
Trước kia tu vi của hắn yếu, không thể trêu vào, kêu lui một bước hắn liền không dám cãi, không thì đâu sống được đến bây giờ.
Hôm nay ấy vậy mà tình thế lại thay đổi rồi, tu vi của Trần Hạo phải nói là bản lĩnh cao cường, sở hữu tụ lý càn khôn, Tiên Thiên dưới ngoại tộc vô địch,còn có Đế Quân đại lão che chở, nếu như dưới tình huống như thế mà phải chịu thiệt thòi, vậy thì thật sự không cần thiết phải tu hành nữa.
Xem ra hiệu quả rất tốt.
Xuất thân Lương Hồng Ngọc như vậy cả đại môn đều phải nể ba phần mặt mũi, đối với sự cương quyết của Trần Hạo cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Rõ ràng, Lương Hồng Ngọc cảm nhận được trên người Trần Hạo có một khí tức nguy hiểm.
Đó là người có tụ lý càn khôn che chở, đồng thời có vũ khí chiến đấu như Đế Quân đại lão vừa chém tà vừa bảo vệ.
“Ai, cái định mệnh, Hạo ca, ngươi nhìn phía trước kìa, đó là đồ chơi gì vậy.”
Đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng gà trống kêu lên.
Trần Hạo hoàn hồn, đánh mắt nhìn tới, phía trước xuất hiện một trạm bắt xe buýt, lúc này đang có một chiếc xe buýt dừng lại, sau đó vài người bước xuống xe, đều đi về phía đông tây.”
Toàn là những người trung niên, Trần Hạo nhìn về phía một đôi nam nữ trong đội hình.
Cả nam nữ vừa đi vừa tựa vào nhau, người con trai ôm người con gái mà đi, nhìn qua thì như một cặp tình nhân.
Có điều cô gái kia hơi kỳ lạ, đầu người này hơi cúi xuống, nhìn có chút đờ đẫn.
Chàng trai thì mặc một chiếc áo bành tô đen, còn đội cả mũ, hành vi kỳ kỳ quái quái.
Trần Hạo nhìn ra, hơi thở của cô gái rất yếu, tinh thần uể oải, xem ra là bị hôn mê.
Mà người con trai lại càng kỳ quái hơn, Trần Hạo nhìn ra hắn ta là con người, có mệnh khí hoàn toàn hưng thịnh, kể ra con người này có sống đến cả trăm năm Trần Hạo cũng tin.
Chẳng qua là trên người hắn ta mang một loại khí tức quỷ dị, đó không phải yêu khí cũng không phải âm khí, mà là khí tức của dã thú!
Tại sao trên người của hắn ta lại có khí tức của dã thú? Lẽ nào, đây là điều mà Tiểu Mễ kia đã nói lúc ở quán ăn?
Mắt Trần Hạo sáng lên nư có điều suy nghĩ.
Sau đó Trần Hạo quyết định đi theo phía sau đôi nam nữ.
Đường đi thay đổi năm lần bảy lượt, cuối cùng cũng tới một khu dân cư vắng vẻ.
Đôi nam nữ nọ liền dẫn nhau vào một căn nhà cao tầng.
Trần Hạo nhìn kỹ mấy giây, vẫy tay gọi Lam Hồ Điệp tới, nhỏ giọng phân phó vài câu, Lam Hồ Điệp liền đập cánh bay lên, tiến vào trong căn nhà.
Không bao lâu, đôi nam nữ đã đi tới một căn phòng ở lầu ba, mở cửa đi vào.
Vào phòng rồi, người con trai liền đem cô gái kia ném lên trên giường, cô gái lảo đảo gã xuống, nhỏ giọng rên rỉ, nhìn qua thấy ánh mắt cô ta mơ màng, như tỉnh như mê.
Người con trai cởi mũ, lộ ra một đầu lông vàng.
Đây thật sự là những sợi lông, không phải là tóc, nhưng lại rất dày, ánh vàng rực rỡ thật giống như hoàng kim.
Sau đó tên này xoay người lại lộ ra gương mặt giống như là sư tử vậy.