Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 791 - Chương 792: Chém Yêu

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 792: Chém yêu

================================================

Thuyền nhỏ loay hoay mấy lần, sau đó người đánh cá mới nói: "Cậu trai trẻ này, ở đây nhiều đá quá, không dễ dàng vào bờ được, hay là ngươi qua đây đi, ở đây ta có sẵn mấy cái túi rồi, cho ngươi mấy con,tiền thì cho bao nhiêu cũng được."

Trần Hạo cười híp mắt: "Được, ta tới xem một chút."

Nói xong, Trần Hạo bước qua đó, bộ dạng không có tí phòng vệ nào cả.

Khi đến cạnh mạn thuyền, người đánh cá liền vớt ra mấy con cá đù nanh cho vào túi màu đen và đưa cho Trần Hạo.

Ngay lúc Trần Hạo cầm túi thì người đánh cá đột nhiên nắm lấy tay hắn, sau đó kéo một cái, nhưng Trần Hạo không nhúc nhích tí nào. Lại kéo thêm lần nữa mà Trần Hạo vẫn cứ đứng im.

Người đánh cá có cảm giác không ổn liền vội vàng thả tay ra nhưng Trần Hạo lại nắm lại, cứ giằng co không thả.

Người đánh cá: “. . ."

Trần Hạo híp mắt lại cười: "Những oan hồn trên sông này đều bị ngươi kéo xuống như vậy sao?"

"Cậu trai trẻ, ngươi nói gì vậy? Ta thật sự không hiểu, mà ngươi có thể thả tay ta ra không, dòng nước này chảy rất nhanh, ta không giữ được thuyền.” Người đánh cá vội vàng nói.

Trần Hạo nói: "Không giữ được thì lên bờ thôi." Vừa dứt lời, Trần Hạo liền dùng sức kéo người đánh cá lên bờ.

Sau cú ngã nặng, người đánh cá không hét lên mà xoay người luôn, cả người chạy thật nhanh về phía trước.

Nhưng trước khi chạy được vài vước thì bị đâm sầm vào một người đàn ông cao lớn, bật trở lại. Sau đó vệt sáng từ một con dao lóe lên, xác chết của người này liền tan biến.

Đúng lúc này, một bóng mờ từ xác chết ay ra, còn chưa kịp chạy trốn liền bị một đạo pháp quang bay ra bao quanh một vòng, vây lại bóng người.

"Thả ta ra, nếu không thần sông sẽ tức giận, tất cả các ngươi đều phải chết!" Bóng mờ hồi phục lại tinh thần liền cố gắng giãy dụa, lại không thể mở ra được, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Trần Hạo đang đi tới, nói lời đe dọa.

"Thần sông? Lợi hại quá nhỉ, ta đi qua nhiều nơi như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thần sông cơ đấy? Nói nghe một chút, xem rốt cục là cái gì." Trần Hạo tủm tỉm cười.

Cái bóng oán giận trừng mắt nhìn Trần Hạo, nó có hình dạng là một người đàn ông gầy gò ốm yếu hơn bốn mươi tuổi, oán khí quấn xung quanh người, chắc chắn người chết trong tay nó không ít.

"Ngươi dám coi thường thần sông, ngươi chắc chắn phải chết, ngươi chắc chắn phải chết."

Nhìn bộ dạng điên cuồng của cái bóng, Trần Hạo bĩu môi: "Đừng nói mạnh miệng nữa, đi, làm phiền ngươi dẫn đường, đưa ta đến trước mặt thần sông để nhận cái chết nào."

"Được, đây là do ngươi tự tìm đấy." Cái bóng vui mừng khôn xiết, sau đó dứt khoát xoay người chạy trước.

Trần Hạo cười cười, mang theo đám nhóc đi theo sau.

Sau khi đi bộ một quãng đường, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Trần Hạo đến một nơi dòng sông chảy ngược lại, nơi này xuất hiện phân nhánh, giống như đã được tu sửa mở rộng ra, đường sông rộng chừng hai mươi ba mươi mét, ở chỗ phân nhanh có một cái cổng chặn lại dòng chảy.

Khi ở đây, Trần Hạo nhận ra oán khí ở đây là nặng nhất, và tràn ngập toàn bộ con sông.

Tuy nhiên ở trong dòng oán khí đó, Trần Hạo lại cảm nhận được yêu khí, rồi nhìn thấy một con yêu quái đang ẩn nấp dưới nước, trông nó rất mạnh nhưng phần yêu khí này rất hỗn tạp, là loại ngoài mạnh trong yếu.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Trần Hạo đoán ra được ngay, con yêu quái này ăn thịt người! Nó tu hành đều dựa vào hấp thu thịt máu và linh hồn để thúc đẩy sự trưởng thành của mình, mặc dù nó nhìn rất mạnh, trên thực tế lại không phải tự tu hành nên tu vi rất hỗn tạp.

Ánh mắt Trần Hạo trở nên sắc lạnh, trực tiếp lấy ra Hiên Viên Đệ Tam, pháp lực tràn vào thân kiếm rồi cả thanh kiếm vung lên, xuyên không trung, đâm thẳng xuống nước.

Con yêu quái đang ẩn nấp đột nhiên kinh sợ, đáng tiếc nó hoàn toàn mất cơ hội phản kháng, trực tiếp bị thanh kiếm chém thành hai mảnh.

Sinh mệnh của con yêu quái này còn rất mạnh, cơ thể đã bị chém đứt mà còn chưa chết, một nửa cơ thể khuấy động trong nước làm cho vũng nước đục hẳn luôn, nửa cơ thể này liền biết mất không còn dấu vết.

Trần Hạo cảm giác được nửa cơ thể này của nó chạy theo dòng nước vào trấn nhỏ.

Trần Hạo khịt mũi coi thường rồi vẫy tay một cái, một nửa cơ thể của yêu quái bay ra từ trong nước, pháp quang nâng nó lên, lơ lửng trước mặt Trần Hạo.

Nửa này là cơ thể của một con cá đen, dài hơn một mét, lúc này nó đã mất nửa khúc trên thế mà vẫn còn co giật, cho thấy sức sống mãnh liệt.

Quan sát nửa dưới con cá đen, Trần Hạo cười: "Nuôi dưỡng yêu quái bằng mạng sống của người khác! Ngươi thật sự có can đảm làm loại chuyện ác độc như thế này đấy."

Cái bóng đang đứngmột bên, sắc mặt hoang mang, choáng váng.

Mẹ nó, còn chưa bắt đầu mà thần sông đã bị diệt mất rồi sao?

Thần sông không phải vô địch thiên hạ à? Điều này là không thể!

Nó đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì tiếng nói của Trần Hạo vang lên: "Thứ này vô dụng rồi, tiểu Hắc, đưa cho ngươi."

Oa ô!

Mèo đen vẫn đang trông chừng cái bóng, khi nghe thấy đó liền há miệng hút cái bóng vào, cái bóng liền biến thành một hồn ảnh bay vào trong miệng mèo đen không kháng cự chút nào.

Mèo đen thích thú nhai nuốt hồn ảnh, vẻ mặt hưởng thụ.

Những âm hồn càng hung dữ thì hương vị càng thơm càng ngon.

Sau đó, Trần Hạo thu nửa con cá vào, mang theo đám nhóc đi dọc đường sông vào trấn nhỏ.

Bóng đêm âm u, trên đường đi có đèn chiếu sáng, chỉ là người đi đường ít hơn khi trời vào đêm nên con đường trở nên vắng vẻ.

Sau khi Trần Hạo đi dọc đường sông và bước chân vào trấn nhỏ thì đến thẳng nơi hơi thở của con cá đen bị biến mất, hắn nhìn quanh bốn phía và cười khẩy.

Chắc chắn có người nuôi nó rồi phái người tới cướp nó về!

Tuy nhiên chỗ bị kiếm chặt đứt nếu không có nửa cơ thể này ở chỗ hắn thì có thể sống được bao lâu đâu? Nửa này mang về làm nồi lẩu cá thôi.

Khi hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng rơi xuống nước.

Trần Hạo ngạc nhiên và khi nhìn kỹ thì nhận ra có người nhảy xuống nước.

Khi quan sát kỹ người nhảy xuống nước, Trần Hạo không nói nên lời.

Người này giống như rất muốn chết, sau khi rơi xuống nước, người này liền dùng sức vùng vẫy mạnh hơn, nhưng dù làm thế nào thì cô ta vẫn cứ nổi trên mặt nước, không chìm xuống dưới được.

Trần Hạo dở khóc dở cười.

Một người ở trong nước nếu như không sợ hãi và thân thể buông lỏng là có thể nổi trên mặt trước, chỉ cần hoang mang sợ hãi mới có thể chìm xuống dưới được.

Tuy nhiên nếu cứ để tùy cô ta hành hạ mình như vậy, có khả năng chết thật luôn đấy.

Trần Hạo không nhìn thấy thì thôi đi, đã thấy rồi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Bóng người bay vụt qua, đạp nước đến chỗ người nhảy xuống, hai tay ôm lấy người rồi xoay lại và bay lên mặt đất.

Khi đặt người nằm xuống đất thì Trần Hạo mới thấy ngạc nhiên hơn.

Người muốn tự tử là một cô bé.

Nhìn cũng không lớn tuổi đâu, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cũng khá xinh, ở cái tuổi đẹp như hoa như vậy mà gặp phải chuyện gì mới nghĩ quẩn như thế chứ?

Trần Hạo thấy khó hiểu.

Đôi mắt của cô bé đang nhắm nghiền lại, tay chân khua lung tung, hình như bây giờ cảm nhận được điều gì đó mới mở to mắt, nhìn xung quanh và mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mình đã nhảy xuống nước rồi mà nhỉ? Sao lại nằm trên bờ rồi?

"Đừng nhìn nữa, chính ta là người cứu ngươi đấy, ngươi nhìn lại mình đi chỉ là một cô bé con thôi có gì mà buồn khổ, lại phải nghĩ quẩn như thế? Bị thất tình à?" Trần Hạo mở miệng.

Cô bé muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng cứ thế đứng lên, tiếp tục đi về phía dòng sông.

Trần Hạo cười: "Lần thứ nhất cứu ngươi là bởi vì ta thấy mạng ngươi còn chưa tới bước đường cùng, nhưng ta chỉ cứu ngươi một lần này, sẽ không cứu lần thứ hai, nếu ngươi đã không muốn sống cứ việc nhảy xuống đó, ta bảo đảm chắc chắn lần này ngươi sẽ chết thật."

Nói xong, Trần Hạo trực tiếp xoay người rời đi.

Cô bé dừng lại, nhìn về phía dòng sông, lại nhìn bóng lưng rời đi của Trần Hạo, sau một phút chần chờ rồi cũng vội vàng đuổi theo hắn.

Khi đến bên người Trần Hạo, cô bé nói rất chân thành: "Ngươi đã cứu ta, ta muốn trả ơn ngươi. Ta cũng chẳng có gì khác, thôi thì lấy thân báo đáp đi.”

Trần Hạo: ". . ."

Mèo đen: ". . ."

Bình Luận (0)
Comment