"Khụ khụ, Hồ đạo hữu, chuyện lần này là thế nào vậy?"
Nhìn Bạch Hồ đang cố gắng trêu đùa mèo đen, Trần Hạo thật sự bó tay, vội vàng nói sang chuyện khác.
Bạch Hồ nói: "Đây là lời hẹn giữa tộc ta và một vị tiền bố, bây giờ thì ân oán đã dứt, không thuộc số kiếp."
Trần Hạo kinh ngạc.
Bạch Hồ tiếp tục nói: "Có một số chuyện ta không thể nói quá rõ ràng được, nếu không sẽ dẫn tới sự thay đổi quá lớn, tuy nhiên ta có thể nhắc nhở một chút, tốt nhất đạo hữu không nên quá gần gũi với vị sư hồn kia, điều này sẽ ảnh hưởng xấu tới chuyện tu hành của ngươi."
Bạch Hồ cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng cho Trần Hạo nghe.
Trần Hạo gật đầu nói: "Cảm ơn lời nhắc của đạo hữu, ừm, đạo hữu hẹn gặp ta ở đây chắc là không thể ở lâu, có phải không?"
Bạch Hồ trả lời: "Đúng, ta là hồ ly bốn đuôi, gánh trên vai sứ mệnh của tộc hồ ly, đến đây để hoàn thành chuyện ân oán chỉ là một phần thôi, còn có nhiều chuyện khác cần ta giải quyết nữa. Còn có một chuyện không biết ta có nên nói ra không."
Trần Hạo nói: "Hồ đạo hữu cứ nói đừng ngại."
Bạch Hồ nói: "Đạo hữu có vận mệnh vô song, tương lai rộng mở, tiền đồ như gấm, mấy đứa nhóc này có thể đi theo ngươi cũng coi như đây là phúc khí của chúng nó; chỉ ngoại trừ mèo đen và * lại không có nhiều duyên phận với đạo hữu, mặc dù đi bên cạnh ngươi sẽ an toàn nhưng duyên phận của hai đứa nó lại bị mất đi , ta chỉ sợ tương lai sau này sẽ rất không ổn."
"Ngươi nói ai là* đấy, có bốn cái đuôi là giỏi lắm à.” Gà trống không vui.
Oa ô!
Mèo đen cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Hồ, gầm nhẹ, móng vuốt chỉ về phía nó thể hiện bộ dạng ngươi chờ đó cho ta, chắc chắn chị đây sẽ cào chết ngươi.
Bạch hồ cười nói: "Nói đến đây là hết rồi, giờ ta phải đi, đạo hữu thông minh hơn người, nên suy nghĩ chu đáo."
Nói xong, Bạch Hồ liền gật đầu với Trần Hạo, sau đó liếc nhìn mèo đen, ánh mắt trêu tức, rồi thân ảnh bay đi nhưu ánh sáng, đi xa ngàn dặm.
Oa ô ~ oa ô ~
Mèo đen cố gắng giãy giụa, giống như không muốn cho Bạch Hồ chạy, muốn đuổi theo nó.
Trần Hạo im lặng nhìn.
Mặc dù đứa nhóc này mạnh hơn so với khi còn ở thôn quỷ nhưng khi đối mặt với Linh Hồ bốn đuôi thì căn bản không được, không phải là đối thủ của nó đâu, lại còn hung dữ như vậy.
Tuy nhiên Trần Hạo cũng không thả nó ra, thậm chí hắn còn lấy một con cá ra cho tiểu Hắc ăn.
Rốt cuộc thì mèo cũng là Linh thú, cũng phải giữ chút thể diện cho nó, không thể để cho nó mất mặt được, nếu không dỗ được thì khó xử lý lắm.
Ngoài ra, Trần Hạo thoáng nhìn vợ chồng đầu to vợ và hai chú sói con.
Trước đó Trần Hạo cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ là chưa biết làm thế nào mà thôi.
Vừa nãy Bạch Hồ nhắc nhở như vậy, Trần Hạo cảm thấy, nếu muốn sắp xếp thì phải làm nhanh, nếu cứ chần chừ thì không ổn.
Trần Hạo đang định rời đi, thì đột ngột đứng lại, xoay người nhìn về phía hai người phụ nữ đứng cách đây không xa, váy dài bồng bềnh, mái tóc bay bay, họ chính là Lương Hồng Ngọc và Tam Nương.
Nhìn thấy hai người phụ nữ này, Trần Hạo cũng chỉ dừng lại một chút rồi đi, cũng không muốn lên tiếng chào hỏi.
Bắt được Mimi kỳ quái, chẳng khác nào xé rách mặt, tiếp tục dối trá cũng không phải tính cách của Trần Hạo.
"Trần đạo hữu." Lương Hồng Ngọc đột nhiên mở miệng.
Sắc mặt Trần Hạo bình tĩnh hỏi lại: "Lương Tướng quân có chuyện gì à?"
Lương Hồng Ngọc nói: "Đạo hữu yên tâm, ta không phải tìm ngươi để cầu xin cho Mimi mà có chuyện khác."
Trần Hạo nói: "Không có hứng thú."
Lương Hồng Ngọc nói: "Trần đạo hữu cần gì phải cách xa ngàn dặm vậy chứ, chuyện này của ta có liên quan đến chuyện đột phá Tiên Thiên.”
Trần Hạo cười: "Có chuyện tốt như vậy ngươi nói cho ta làm gì? Lương Tướng quân tự giữ cho mình đi."
Nói xong Trần Hạo dứt khoát rời đi.
Lương Hồng Ngọc mở miệng nhưng không nói thêm lời nào.
Tam Nương nói xen vào: "Hồng Ngọc, thôi quên đi, cũng không phải chỉ có một lựa chọn duy nhất là hắn, chúng ta tim người khác."
Lương Hồng Ngọc lắc đầu: "Ta có cảm giác, chuyện này chỉ sợ không phải hắn không được.”
"Chuyện này? Làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn cũng là một trong những biến số lớn sao?" Tam nương giật mình.
Lương Hồng Ngọc nói: "Không nhìn ra, trên người hắn giống như sương mù vậy, không thể nhìn rõ được, trước đây ta cũng không biết đó là cái gì, nên cũng chẳng chú ý nhiều tới loại người này."
Ở bên này, Trần Hạo và đám nhóc đã đi từ trên tầng xuống dưới rồi vòng qua chỗ khác.
Còn La Kỳ, Trần Hạo nhìn thôi cũng đủ hiểu.
Người này là một trong những biến số, Mạc Khỉ Lệ vì muốn kích thích sự thay đổi của hắn ta mà chết, mà cái chết này do một tay tộc hồ ly sắp đặt mà ra.
Quả nhiên, chẳng có ai đơn giản cả, trong thời buổi bây giờ,tất cả những người có trí tuệ đang tu hành đều liều mạng đấu đá với nhau, muốn được thoát ra khỏi thời đaị thay đổi này và có cơ hội siêu thoát .
Có lẽ đây là bữa tiệc cuối cùng của giới tu hành, sau này sẽ như thế nào thì không ai biết cả.
Khi nghĩ về điều này, Trần Hạo không bao giờ dừng lại được.
Bất cứ người nào cũng có thể tìm kiếm sự thay đổi từ xu hướng chung của thế giới, chỉ có một mình Trần Hạo là không cần làm vậy,bởi vì đạo của hắn không ở nơi này.
Vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào Trần Hạo đã ra khỏi thành phố.
Phía trước là đồng bằng vô tận, và dưới màn đêm, những cánh đồng lúa trải dài.
Một tuyến đường sắt có đường chắn bảo vệ xen qua giữa cánh đồng.
Khi Trần Hạo vừa đến thì tình cờ có một chiếc xe lửa vận chuyển hàng hóa vùn vụt lao tới, ánh đèn ở đầu xe chiếu sáng lóa mắt.
Nhìn thấy xe lửa, Trần Hạo bỗng nhiên thấy thích thú, sau đó ôm lấy đám nhóc bay lên chuẩn bị đi nhờ.
Ngồi tên xe lửa, không quá xóc nảy, hứng gió trời, vô cùng mát mẻ.
Vốn mèo đen còn cảm thấy hơi tức giận vì nhìn thấy Bạch Hồ và bị nó đùa giỡn, nhưng bây giờ có chuyện đùa vui như vậy nên cơn giận cũng biến mất rồi, cứ chạy lung tung trên xe lửa.
Hai chú sói con cứ chạy theo sau mèo đen, rất hăng hái.
Gà trống thì không nhúc nhích gì cả, mà đứng nhìn về phía Trần Hạo rồi nói: "Hạo ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Trần Hạo cười nói: "Tùy duyên thôi, đến đâu hay đến đó."
Gà trống lập tức im lặng.
Bây giờ Hạo ca càng ngày càng cao sâu khó lường.
Thời gian từ từ trôi qua, sau hai tiếng đồng hồ, xe lửa gần tới một trạm nhỏ, dường như đang muốn đỗ lại.
Lúc này Trần Hạo liền đưa đám nhóc xuống dưới, sau đó đi một vòng xung quanh liền nhìn thấy một thị trấn rực rỡ ánh đèn ở phía trước.
Sau khi nhìn kỹ thêm mấy lần, Trần Hạo mới cười toe toét và đi về phía trước.
Một lúc sau, khi còn chưa tới trấn nhỏ thì nhìn thấy một con sông, nhìn cũng không quá rộng, nhưng uốn lượn quanh co, bao quanh trấn nhỏ.
Khi đến đây, Trần Hạo nhìn thấy trong hồ tràn ngập oán khí âm sát, đôi mày nhăn lại.
"Hạo ca, sao thế nhỉ? Sao ở đây có oán khí đậm vậy?" Gà trống ngạc nhiên hỏi.
Trần Hạo nói: "Ta cũng không rõ, nhìn cũng không giống như là. . . Ừ, hình như có gì đó đang đến."
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía trước, khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Không lâu sau, trong nước vang lên tiếng sột soạt , sau đó một chiếc thuyền nhỏ từ từ tiến đến.
Đây là một chiếc thuyền có hai chân, có thể thuận tiện cho việc dùng để giăng lưới điện bắt cá.
Có một người đang đứng trên mũi thuyền nhưng không nhìn rõ mặt, người này mang theo một cái đèn trên mũi, cầm trong tay lưới điện, thỉnh thoảng vớt lên mấy con cá.
Khi đến gần chỗ Trần Hạo đang đứng, người trên thuyền bỗng nhiên quát to: "Ai đấy?”
Trần Hạo cười nói: "Là người qua đường thôi, nhìn thấy trong nước có tiếng động nên ta qua nhìn một chút."
"Ôi mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, hơn nửa đêm, ngươi đứng ở đây làm gì? Có biết dọa người lắm không, hết hồn hết vía." Người đánh cá kêu lên.
Trần Hạo nói: "Có chuyện không vui nên đi dạo, xin lỗi, ừm, ngươi đang kích điện bắt cá à? Thu hoạch thế nào?"
"Cũng tạm ổn, lần này bắt được rất nhiều cá đù nanh, có thích ăn không? Có cần ta bán cho ngươi một ít, đều là sản phẩm từ thiên nhiên hoang dã, rất bổ đấy."
Trần Hạo cười nói: "Được, ngươi qua đây để ta xem một chút."