Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 789 - Chương 790: Gặp Lại Bạch Hồ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 790: Gặp lại Bạch Hồ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Mèo Hoang

--------------------

Lưỡi dao vào bụng, biểu cảm của Mạc Khỉ Lệ lập tức biến thành kinh ngạc, cúi đầu nhìn phần bụng một cái, lại nhìn về phía người đàn ông, ngạc nhiên nói: "Là ngươi!"

Ánh mắt người đàn ông điên cuồng, cười gằn nói: "Là ta, đồ đê tiện nhà ngươi, ngươi đáng chết."

Miệng nói, động tác của người đàn ông không dừng lại, rút dao ra, cắm vào, rút ra cắm vào, mấy lần, phần bụng của Mạc Khỉ Lệ máu thịt be bét.

Lúc này, cuối cùng có người phát hiện không hợp lý, thét chói tai tản ra.

La Kỳ đang được một đám phụ nữ vờn quanh vẻ mặt đắc ý, phát hiện hỗn loạn, sau đó thấy được Mạc Khỉ Lệ bị người đàn ông dùng dao đâm, nháy mắt, con mắt đều trợn tròn, hét lớn một tiếng: "Khỉ Lệ tỷ." Liền vọt tới.

Đến trên sàn nhảy, La Kỳ tức giận đưa tay bắt lấy cổ người đàn ông, dưới sự tức giận, móng tay bén nhọn đã lấy đi nửa phần thịt ở cổ người đàn ông, người đàn ông bay lên không trung rồi ngã xuống đất, động mạch cổ máu tuôn ra, cơ thể co quắp, có vẻ như sắp chết.

Nhưng người đàn ông vẫn giãy dụa nhìn về phía Mạc Khỉ Lệ, nhìn Mạc Khỉ Lệ cũng giống như mình, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Chân đạp một cái, tắt thở.

"Khỉ Lệ tỷ! Ngươi không sao chứ, ngươi. . . Tại sao có thể như vậy, người đâu mau tới đây, gọi xe cứu thương." La Kỳ ôm Mạc Khỉ Lệ, thấy bụng cô ta đỏ rực một vùng, ruột quấn thành một chỗ, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Mạc Khỉ Lệ lúc này đã từ từ mở mắt, nhìn về phía La Kỳ, đột nhiên cười: "Đừng khóc Tiểu Kỳ, đây đều là mệnh, về sau tỷ không có ở đây, ngươi phải tự chăm sóc thật tốt, cũng đừng ngốc nghếch như vậy nữa, cẩn thận bị người phát hiện, bắt đi giải phẫu."

"Không, ngươi không thể chết, ta không cho ngươi chết, không cho phép ngươi chết!" La Kỳ kêu to, con mắt đỏ bừng.

Mạc Khỉ Lệ nói: "Không còn thời gian, Tiểu Kỳ, hai năm nay ta tích góp được chút tiền, đủ cho ngươi có thể sống trong khoảng thời gian dài, thẻ ngân hàng đặt ở địa điểm bí mật của chúng ta, ngươi, phải bảo trọng."

Dứt lời, Mạc Khỉ Lệ nhắm mắt lại, đầu ngoẹo qua, tay thả trên đất.

"Không!"

La Kỳ gầm thét, âm thanh chấn động xung quanh, như sư tử nổi giận.

Trong ghế lô, Trần Hạo và mấy động vật đều đang quan sát, nhìn cảnh này, đều thấy cảm động.

Mèo đen nước mắt lưng tròng, nghi ngờ nhìn về phía Trần Hạo, dường như không hiểu được, chúng ta đang ở đây, vì sao không giúp.

Trần Hạo sờ lên đầu mèo đen, không có giải thích.

Tiếp xúc càng nhiều, càng có thể cảm nhận được sức mạnh của trời to lớn, quy tắc của đất trời này, pháp tắc, nó thuận theo vạn vật, nhưng vạn vật nối tiếp, lại không đáp trả lại trời đất, còn oán trách, tức giận, phá hoại, hủy diệt. Dần dà, đọng lại, liền thành kiếp số, kiếp số thành, trời đất thay trang mới, những biến số sinh ra theo thời thế. Đây là xu hướng chung, không thể phản lại, bất luận kẻ nào có can đảm phá hư, sẽ chỉ dẫn tới hậu quả đáng sợ hơn.

Trần Hạo là dị số, có thể tránh, thậm chí có thể che chở cho những động vật nhỏ bên người.

Nhưng dù sao hiện tại hắn vẫn còn yếu, thứ có thể làm không nhiều, nếu không tự đẩy mình vào trong, cũng trở nên vô ích.

"Hạo ca, hai lão vu bà kia cũng tới." Gà trống đột nhiên mở miệng.

Trần Hạo đã cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên, trong một góc quán bar, Lương Hồng Ngọc và Tam Nương bán thịt lừa kia im lặng đứng, cũng đang chăm chú nhìn La Kỳ.

Lúc Trần Hạo nhìn sang, hai người cũng nhìn qua, đối diện với ánh mắt của Trần Hạo.

Tiếp xúc một chút, Trần Hạo liền tránh đi.

Sau đó, Trần Hạo liền phát hiện, ở chỗ khác bên ngoài quán bar, cũng có hơi thở của người tu hành, đều không yếu, mặt khác còn có mấy hơi thở của quỷ dị tồn tại.

Thật giống như, những kẻ này đều đang nhìn chằm chằm vào La Kỳ vậy.

Điều này khiến Trần Hạo kinh ngạc.

La Kỳ này, thật sự quan trọng như vậy?

Ánh mắt nhìn về phía La Kỳ.

Lúc này hắn ta bi thương đan xen tức giận, hơi thở dã tính ngày càng mạnh, người bình thường nhìn hắn ta, giống như nhìn thấy một con sư tử thực thụ, hơn nữa còn là sư tử đang nổi giận.

Trong ngực La Kỳ, cơ thể Mạc Khỉ Lệ dần lạnh đi, một vòng hư ảnh, dần hiện lên.

Lập tức, Trần Hạo cảm giác được, có không ít ánh mắt, đều rơi vào vòng hư ảnh này.

Lông mày nhíu lại, lúc Trần Hạo đang suy nghĩ có nên ra tay không, đột nhiên một cỗ yêu khí cực mạnh từ trên trời giáng xuống.

Mà cỗ yêu khí này không phải rất tàn bạo, mà ngược lại cực kỳ nhu hòa, nhưng rất mạnh, chí ít Trần Hạo cảm thấy, chỉ dựa vào thực lực một người, chắc chắn không đánh lại.

Khí thế bao trùm, những kẻ vốn chú ý tới hồn phách của Mạc Khỉ Lệ, dần thu lại.

Bỗng nhiên, một bóng người đáp từ trên trần quán bar xuống. Rơi xuống sàn nhảy.

Chờ nhìn rõ ràng, Trần Hạo ngạc nhiên.

Đó là một con hồ ly lông trắng, ưu nhã, đoan trang, đặc biệt có khí chất.

Mà phía sau của con hồ ly lông trắng, bốn cái đuôi đang dựng lên, lắc lư.

Linh Hồ bốn đuôi!

Tất cả nhìn thấy sự tồn tại của con hồ ly lông trắng này, càng thu lại nhiều hơn, không dám lộ ra chút địch ý nào.

Nếu như là ba đuôi, có lẽ sẽ không nể tình.

Nhưng là bốn đuôi, đã vượt qua yêu hồ bình thường, trở thành Linh Hồ, chớ nói chi là toàn thân trắng như tuyết, vừa nhìn đã biết huyết thống bất phàm, đối với Hồ tộc mà nói, Linh Hồ như vậy cao quý không tả nổi, không thể xâm phạm. Chưa nói có làm được hay không, nếu thật sự ra tay, ngày sau toàn bộ tộc Hồ, đều thành kẻ địch, không chết không thôi.

Hồ ly không thể trêu vào a, vừa gian xảo vừa thù dai, còn bảo trì bình thản, ai cũng không dám cam đoan về sau không có sai sót.

Nhưng Trần Hạo nhìn hồ ly này, lại từ từ lộ ra nụ cười.

Đã lâu không gặp, Hồ đạo hữu.

Lúc này, La Kỳ nhìn thấy Linh Hồ cũng choáng váng, kinh ngạc nhìn bạch hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạch Hồ di chuyển, ưu nhã đi tới bên cạnh Mạc Khỉ Lệ, nâng móng vuốt lên, nhẹ nhàng một chiêu, hồn phách Mạc Khỉ Lệ lập tức bị nó lấy đi.

Sau đó bạch hồ nhìn về phía La Kỳ, đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Tiền căn hậu quả, xóa bỏ, từ nay về sau, Hồ tộc không nợ ngươi."

La Kỳ nháy mắt, có chút ngây ra.

Nhưng bạch hồ lại không giải thích gì cho hắn ta, mà là quay người, nhìn về phía Trần Hạo bên trong: "Đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, tìm nơi tâm sự đi?"

Trần Hạo cười nói: "Đương nhiên có thể, Hồ đạo hữu mời."

Bạch hồ gật gật đầu, thân ảnh nhảy lên một cái, rời đi từ lỗ hổng trên trần.

Trần Hạo đưa tay muốn ôm mèo đen, mèo đen lại tránh đi, ánh mắt u oán liếc Trần Hạo, giống như dùng ánh mắt biểu thị, đi tìm hồ ly tinh của ngươi đi.

Trần Hạo có chút im lặng.

Đứa nhỏ này lại ăn giấm!

Tất cả mọi người là đạo hữu, cùng ngồi đàm đạo, có cái gì không tốt? Ăn giấm cái gì? Lòng dạ quá nhỏ nhen.

Trần Hạo cũng không nuông chiều chút bệnh vặt này, cưỡng ép ôm lấy mèo đen, sau đó mang theo mấy động vật rời đi.

Đến tầng cao nhất tòa nhà cách đó không xa, Bạch Hồ đã đợi ở đó.

Trần Hạo tới gần, cười nói: "Hồ đạo hữu, chúc mừng siêu phàm thoát tục!"

Bạch hồ mở miệng: "So với tiến bộ của đạo hữu, chỉ là chút ít, không coi vào đâu. Chỉ là hai tên bên cạnh đạo hữu, lại tiến bộ quá chậm."

Nói xong, bạch hồ nhìn sang mèo đen.

Mèo đen vốn có chút tức giận, lập tức xù lông lên, giãy dụa trong ngực Trần Hạo, nhìn chằm chằm Bạch Hồ, móng vuốt lộ ra, bộ dáng nếu không phải bị ôm quá chặt, chị đây sẽ cào chết ngươi.

Bình Luận (0)
Comment