Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 794 - Chương 795: Tử Linh Vu Bi Thảm.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 795: Tử Linh Vu bi thảm.

“Nhìn ta làm gì, tiếp tục đi, loại phép thuật kì lạ của ngươi thật là thú vị.” Trần Hạo cười nói.

Người mặc áo choàng đen dừng lại, đột nhiên bóng người đảo qua, không ngờ lại chìm vào trong bóng đen tản ra từ hai bàn tay.

“Cũng đã đến đây rồi, còn muốn đi đâu nữa?” Trần Hạo nói xong, lật bàn tay và Hiên Viên Tam Đại bay ra, rồi trực tiếp xuyên thấu bóng đen.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên, sau đó người mặc áo choàng đen lăn ra, bắp chân trái đã bị Hiên Viên Tam Đại xuyên thủng, và bị ghim trên mặt đất, hắn ôm lấy bắp chân, và đau đớn kêu lên.

“Cứu mạng, người đâu mau tới đây, cứu mạng.”

Người mặc áo choàng đen đột nhiên kêu cứu, nói rất kỳ lạ.

Trần Hạo bình tĩnh đi tới trước mặt hắn ta: “Đừng kêu nữa, nơi này bị ảo cảnh bao phủ, cho dù ngươi có kêu rách cổ họng cũng không có người tới cứu đâu.”

Người mặc áo choàng đen lập tức im lặng, hắn ta ngửa đầu nhìn về phía Trần Hạo: “Ta không có ân oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại muốn đả thương linh thú của ta? Đó không phải là hành vi của một quân tử.”

“A, còn biết quân tử à? Vậy ngươi đến đây vào nửa đêm và dùng phép thuật làm xằng làm bậy thì chính là quân tử sao?” Trần Hạo khẽ hỏi.

Người mặc áo choàng đen im lăng.

Trần Hạo không muốn phí lời, hắn rút Hiên Viên Tam Đại ra và dẫn theo người mặc áo choàng đen đi vào trong biệt thự.

Vẫy tay một cái, sương mù màu đen khuếch tán bị hút vào trong lòng bàn tay, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu màu đen và bay vào trong Tụ Lý Càn Khôn.

Lúc này, trong phòng khách có thêm vài người.

Hai cô gái xông vào lúc nãy đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, dáng người càng thêm nóng bỏng, phía trước phập phồng, dung mạo xinh đẹp, nhưng trên người hai cô gái đều có tà khí, có vẻ như đây chính là chó nô lệ cấp cao mà chàng trai trẻ tuổi kia đã nói.

Người còn lại là tên mặc áo choàng đen.

Chiếc choàng đen được vén lên để lộ khuôn mặt của hắn ta, thế mà là một người đàn ông da trắng khoảng ngoài bốn mươi tuổi.

Dường như quanh năm không có ánh sáng mặt trời, nên làn da hơi tái nhợt, đôi mắt màu nâu hơi lõm vào trong, lông mày và tóc đều rụng hết, mũi rất cao, hai má rất gầy, nhìn như có một loại tà mị kỳ lạ.

Lúc này, người mặc áo choàng đen vẫn kiên cường đứng vững mặc dù bị thương ở bắp chân, hắn ta nhìn Trần Hạo, ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn ra suy nghĩ gì.

Trần Hạo bình tĩnh bước tới bên cạnh chảo sắt, vung tay lên và ngọn lửa càng mạnh hơn, một nửa con cá đen ngòm bị nấu da tróc thịt bong, và tỏa ra mùi thơm của cá.

Nhìn thấy vậy, miệng của người mặc áo choàng đen co giật, có vẻ cảm thấy rất đau lòng

“Nói đi, ai cho ngươi dũng khí đến Hoa Hạ hại người?” Lúc này, Trần Hạo nhìn về phía người mặc áo choàng đen và bình tĩnh hỏi.

Người mặc áo choàng đen nói: "Đằng sau ta, có một sự tồn tại mà ngươi không thể chọc nổi. Nếu ngươi không muốn chết, tốt hơn là thả ta đi, nếu không..."

Vụt!

Ánh kiếm lóe lên, chân bị thương của người mặc áo choàng đen trực tiếp rơi khỏi đùi.

Ánh kiếm quá nhanh, chờ đến khi người mặc áo choàng đen nhận ra mình đã bị mất một chân, thì mới hét lên đau đớn rồi ngã xuống đất, và đau đớn giãy giụa.

Trần Hạo nói: "Làm chuyện xấu mà thái độ còn cứng rắn, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Còn nói ta không thể chọc nổi, điều này cũng thật làm ra vẻ!"

Người mặc áo choàng đen nhìn Trần Hạo, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, sau đó cúi đầu, trong miệng có một giọng nói vừa nhanh vừa trầm, giống như đang niệm một tiếng nguyền rủa.

Trần Hạo nhướng mày, cười như không cười nhìn người mặc áo choàng đen, cũng cũng không ngăn cản.

Từ từ, trên người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa, một ngọn lửa màu xanh lam.

Bị ngọn lửa quấn quanh, quần áo và thân thể của người mặc áo choàng đen bị đốt cháy, ngọn lửa thiêu rụi máu thịt, người mặc áo choàng đen đã trở thành một cái xác không, và đầu biến cũng thành một bộ xương, rồi cháy thành tro, sau đó rơi đầy đất.

Nhìn vào một đống tro tàn, Trần Hạo mỉm cười và nói: "Ta đã học được một số phương pháp bí mật ngoài lãnh thổ từ một cuốn sách, một trong đó có tên là Tử Linh Vu, nghe nói đó là một phương pháp bí mật đặc biệt, có thể biến bản thân thành một tồn tại giữa người sống và âm hồn. Sự tồn tại kiểu này sẽ tự để lại cho mình một hộp sinh mệnh sau khi hoàn thành phương pháp bí mật. Chừng nào không ai biết hộp sinh mệnh ở đâu thì sẽ không giết được Tử Linh Vu. Hiện tại, ngươi cũng đang ở trạng thái như vậy, đúng không? Trước khi đến, hoặc trước đó rất lâu, ngươi đã sẵn sàng trở thành Tử linh, chờ đến khi gặp nguy hiểm, ngươi sẽ biến đổi để chạy trốn.”

"Tu sĩ Hoa Hạ, ngươi biết không ít đấy." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó người mặc áo choàng đen vốn đã bị hóa thành tro bụi đột nhiên ngưng tụ từ từ rồi trở lại như cũ.

Chỉ là vào lúc này, tuy rằng vẫn được bọc trong chiếc áo choàng màu đen, nhưng thân thể bên trong, vẫn không có máu thịt, chỉ là da bọc xương trống rỗng, trong hai mắt còn hiện lên ngọn lửa màu xanh lam.

Trần Hạo cười nói: "Ngươi có biết tại sao ta hiểu được bí pháp của ngươi, những vẫn để ngươi hoàn thành sự biến hóa không? Bởi vì sự tồn tại của ngươi cũng là một loại âm vật đặc biệt, không biết vì sao, ta đột nhiên khá thích sưu tầm các âm vật giống như ngươi. Ngươi hơi miễn cưỡng có một chút tư cách.”

"Sưu tầm ta? Tu sĩ Hoa Hạ, ngươi sẽ phải trả giá cho câu này. Tên Linh vu mặc áo choàng đen gầm lên một tiếng, hóa thành một bóng đen lớn, và bao phủ Trần Hạo.

Trần Hạo bất động thanh sắc, mặc cho người mặc áo choàng đen tới gần, sau đó hắn ta biến mất ở trong không khí mỏng manh.

Khoảnh khắc tiếp theo, người mặc áo choàng xuất hiện trong không gian của Tụ Lý Càn Khôn.

Lập tức thay đổi địa điểm, tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen cảm giác rất rõ ràng, biết mình đã bị lừa một lần nữa, thế là hắn ta chuẩn bị chạy.

Nhưng sau đó, tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen kêu thảm thiết: "Không thể nào, sao ta không cảm giác được hộp sinh mệnh của mình? Đây là nơi quái quỷ gì vậy!”

"Đây là một nơi cao thấp trên dưới. Này kẻ mới tới, hãy để ta dạy cho ngươi một số quy tắc." Một giọng nói yếu ớt vang lên, và một bóng người tiến đến, rồi mạnh mẽ đánh tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen một trận.

Một lúc sau, linh thể của tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen bị đánh đến ảm đạm, thậm chí có chút mờ nhạt, lúc này bóng người mới dừng lại, và lộ ra khuôn mặc bánh bao vẫn sưng đỏ của Mimi.

Như thể đã trút đi sự khó chịu trong lòng, trên mặt Mimi nở một nụ cười mãn nguyện.

"Này kẻ mới tới, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ đánh ngươi mỗi ngày." Mimi nói.

Linh thể của tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen sắp bị đánh tan, bây giờ hắn ta đã hoảng sợ cuộn thành một khối, nên làm sao còn dám chống lại chứ.

Nhưng sau đó, tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen đột nhiên choáng váng.

Vì cô bé đánh mình, đã bất ngờ bị một cô gái khác tát bay.

Sau khi rơi xuống, Mimi đứng dậy và nhìn cô gái mặc áo trắng một cách uất ức: "Hu hu, đại tỷ đầu, sao ngươi lại đánh ta."

Cô gái mặc áo trắng không nói lời nào, chỉ nhìn Mimi với ánh mắt bình tĩnh không nhúc nhích.

Mimi trông có vẻ đau khổ, nó nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng trong mắt lại hiện ra sự độc ác và tàn nhẫn.

Từ khi vào đây, nó đã chống cự rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào là đối thủ, dù dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa thì nó cũng chẳng có tác dụng gì với cô gái mặc áo trắng. Mà cô gái mặc áo trắng tát vào mặt nó, thì đến bây giờ vẫn không thể tan được, điều này quả thực là một lỗi bug, khiến Mimi ghen ghét và thù hận.

Mà tên Trần Hạo kia, lại dám nhốt mình trong một nơi tối tăm không có ánh mặt trời như vậy, mỗi ngày đều bị hành hạ, ngươi chờ đấy, chỉ cần ta ra ngoài, nhất định ta sẽ khiến ngươi nếm mùi đau đớn gấp mười lần và bị tra tấn gấp trăm lần ta.

"Cảm ơn, cảm ơn cô nương." Thấy có người ra mặt cho mình, tên Tử Linh Vu mặc áo choàng đen vội vàng nói cảm ơn.

Cô gái mặc áo trắng vẫn không lên tiếng, và chỉ đưa tay chỉ vào một góc.

Tử Linh Vu:...

Bình Luận (0)
Comment