Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 796 - Chương 797: Chủ Động Xuất Kích

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 797: Chủ động xuất kích

Sáng sớm hôm sau, bầu trời u ám, mưa phùn rơi rơi.

Đây là một ngày mưa, trên trời những đám mây đen trôi nổi và tụ lại, kéo dài không ngừng, chắc chắn nó sẽ mưa rất lâu.

Trần Hạo tỉnh dậy sau khi ngồi thiền liền thấy mèo đen cùng với gà trống và đám nhóc đang chơi với một con thằn lằn.

Không biết nhóc con này từ đâu chui ra nữa, muốn ăn vụng con cá đen đã chết không được thì chớ lại còn bị mèo đen và gà trống bắt được và lấy nó ra chơi cho đỡ buồn chán.

Đối mặt với một đám Linh thú, con thằn lằn cũng từ bỏ chạy trốn, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích , mặc cho đám nhóc chà đạp.

Nhìn thấy Trần Hạo đã tỉnh, mèo đen mới tha cho thằn lằn, nhảy vào lồng ngực của Trần Hạo.

Ôm lấy mèo đen, vuốt vuốt xoa xoa cái đầu, Trần Hạo nói: "Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi ra thôi."

Gà trống vội vàng hỏi lại: "Đi đâu?"

Đôi mắt Trần Hạo nhìn thoáng qua hai chú sói con không tim không phổi đang chơi đùa vui vẻ, rồi nói: "Đi làn một cuộc giao dịch."

Sau khi dọn dẹp đơn giản, nhìn thấy một chiếc xe màu đen ở sân biệt thự, có đầy đủ chìa khóa, Trần Hạo cứ thế lái xe đi không chút do dự nào.

Sau khi cả nhóm rời đi, con thằn lằn vốn đang giả chết lặng lẽ thò đầu ra, quan sát bốn phía, sau đó nó vọt thẳng về phía con cá đen đã chết nằm trên mặt đất, ngậm một đầu cá vào trong mồm và hút ra một hạt châu nuốt thằng vào bụng, cuối cùng nó nhanh chân chạy đi.

Khi Trần Hạo đang rời đi, bỗng nhiên trong lòng hơi động, quay đầu nhìn về phía sau theo bản năng, ngẫm nghĩ một lát và cười cười.

Lái xe đi về phía trước, tốc độ nhanh hơn, dựa vào sự hỗ trợ của bản đồ Trần Hạo cũng đi tới bên ngoài một dãy núi vào chiều hôm sau đó.

Khi tới nơi đây, hai chú sói con vốn hoạt bát ngịch ngợm đột nhiên yên tĩnh, đôi con mắt nhìn chằm chằm về phía dãy núi, giống như có vật gì đó đang thu hút cả hai.

Sau đó Trần Hạo cũng cười cười.

Hắn tới đây, chính là vì hai đứa nhóc này.

Bạch Hồ nói rất đúng, mặc dù mình là dị số, nhưng người khác lại không phải là hắn, dù đi theo bên cạnh hắn, tối đa cũng chỉ được đảm bảo an toàn, nếu là người bình thường thì cũng chỉ cần cả đời bình an, hạnh phúc, nhưng đã là người tu hành thì thật sự không ổn.

Sau khi đỗ xe, Trần Hạo đưa đám nhóc xuống xe.

Vừa xuống xe, sói con liền phản ứng lại, cứ ô ô gọi về phía Trần Hạo, vẫy đuôi kích động.

Trần Hạo cười nói: "Ta không đi đâu, mình các ngươi đi thôi."

Mặc dù sói con có linh trí, ngây thơ không hiểu ý định của Trần Hạo, vẫn cứ xoay quanh người hắn, rên rỉ, giống như đang thúc giục Trần Hạo đưa hai đứa nó lên núi.

Trần Hạo vuốt ve đầu hai chú sói con, khẽ chớp mắt, nhìn về phía vợ chồng đầu to.

"Đầu to đạo hữu, đây cũng là cơ duyên của ngươi, ngươi có dám hộ tống hai nhóc này về nhà không?"

Đầu to ngơ ngác không hiểu gì.

Hai vợ chồng nó trộn lẫn trong một đám phi thường hoặc là tu vi mạnh mẽ, nó và vợ sắp thành bức tường nền rồi, nhưng họ lại chằng cảm thấy không ổn chỗ nào cả.

Bây giờ nghe Trần Hạo nói vậy, trong lòng đầu to cảm thấy rất xúc động, ý nghĩ thôi thúc không thể giải thích nổi lên trong trái tim.

Nó gật đầu dứt khoát.

Trần Hạo chắp tay chào: "Được, vậy phải làm phiền đầu to đạo hữu rồi, sau lần tạm biệt này mong ngày sau gặp lại ngươi sẽ thành người lợi hại hơn."

Đầu to bái Trần Hạo một cái , sau đó hú một tiếng gọi sói con.

Hai chú sói con vô cùng phấn khích, vừa đi vào rừng vừa nháo

Sau đó hai vợ chồng đầu to nhìn Trần Hạo, đến mèo đen, gà trống và Lam Hồ Điệp, cuối cùng cũng cất bước rời đi.

Nhìn thấy bốn bạn nhỏ phải rời đi, mèo đen hơi buồn, nằm rạp trên đất rồi nhìn về phía chúng rời đi, trông yếu đuối bất lực.

Gà trống thật sự không nỡ liền hỏi lại : "Hạo ca, ngươi thật sự muốn nghe lời của tên hồ ly kia à? Ta cảm thấy chúng ta sống cùng nhau, cùng chơi, cùng tu luyện, cũng rất tốt mà, tại sao phải tách ra."

Trần Hạo lắc đầu nói: "Lúc ngươi nói lời này đã thể hiện sự ích kỷ rồi, cái mà ngươi gọi là tốt chỉ là cảm giác của ngươi thôi, nhưng đối với bốn đứa chúng nó thì không công bằng chút nào, bây giờ còn chưa có gì, nhưng khoảng cách giữa tiềm năng và nền tảng bày ra đó, đi theo mấy người có tu vi cao như chúng ta, thậm chí đã thoát tục,thành tựu đạt mức Tiên Thiên, bọn chúng vẫn dậm chân tại chỗ? Ngươi nói như vậy được không?"

Gà trống im lặng.

"Đại sư ca ca. Ngươi sẽ đuổi ta đi sao? Ta sẽ không từ bỏ việc tu hành, ta rất cố gắng tu luyện." Lam Hồ Điệp hơi lo lắng.

Trần Hạo nói: "Không phải là chuyện đuổi đi hay không, đó là mỗi người cần tìm kiếm con đường riêng cho mình. Mà bây giờ bọn chúng còn chưa trải qua trắc trở, cần phải bồi dưỡng cho nên cần buông tay để chúng đi tiếp thu bồi dưỡng tốt hơn. Ngươi khác bọn chúng, ngươi có trăm năm đạo hạnh, sau này tiến hành tu luyện theo chất lượng sẽ có tiến bộ, nếu ngươi muốn thì đi, không muốn thì ở lại theo ta."

"Ta chắc chắn theo ngươi rồi, đại sư ca ca tốt nhất trên đời luôn, đi theo ngươi mỗi ngày đều có mật ong ngọt ngày để ăn." Lam Hồ Điệp vui vẻ.

Trần Hạo dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, chuyện này đã xong, chúng ta nên đi thôi."

Nói xong Trần Hạo lên xe.

Mèo đen vẫn không vui, ghé vào chỗ ngồi phía sau, Lam Hồ Điệp ở cùng dỗ nó, nhỏ giọng tâm sự.

Gà trống ngồi ở ghế phụ, nằm rạp xuống, mở miệng nói: "Đúng rồi Hạo ca, ngươi nói đến giao dịch mà? Sao bây giờ lại đi?"

Trần Hạo nhìn thoáng qua dãy núi, mới cười nói: "Giao dịch đã hoàn tất. Ta cứu được hai đứa con của nó, còn dùng sữa thần và canh xương rồng củng cố và mở rộng căn cơ của chúng, bây giờ đến lúc cần được đào tạo nên trả lại thôi. Nhận được lợi ích từ ta như vậy, sau này Nguyệt Lang chắc chắn sẽ trả lại cho ta sự công bằng."

Gà trống im lặng một lát, kêu rên sợ hãi: "Hạo ca nghĩ xa thật."

Trần Hạo nói: "Cũng chỉ là dự phòng thôi, ai biết sau này thế nào. Ngoài ra cũng vì bốn đứa nhóc tự có suy nghĩ của bản thân, dù sao thì khi đi theo ta, thật sự cũng tác động rất lớn đến bọn chúng."

"Vậy chúng ta thì sao? Cứ chạy lung tung khắp nơi như thế này à?"

Trần Hạo cười nói: "Tất nhiên là không rồi, lần này ta muốn đi tìm Vương Gia."

Gà trống bất ngờ: "Hạo ca, anh nói thật hay đùa đấy? Bây giờ chúng ta có thể vượt qua được hắn sao?"

Trần Hạo nói: "Vừa cái gì, đừng nói tàn bạo như vậy, ta với hắn có một cuộc giao dịch, nhưng hắn thật sự rất cẩn thận, giao dịch đã lâu rồi mà chẳng có động tĩnh nào cả, xem ra ta cần phải chủ động đi kích thích hắn mới được, nếu không loại hàng này sẽ không rời khỏi thế giới này luôn ấy, nếu thế thì trăm năm thần lực của ta đến lúc nào mới có thể thu được chứ?"

Vừa thảo luận, Trần Hạo trực tiếp giẫm chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.

Gà trống hét lên: "Fuck, đi thật à! Cái đồ gà cay, kích thích quá, không được, ta phải tìm ra cách dùng mới của sức mạnh thần thông mới được, lần này nhất định phải lấy lại danh dự."

Sau đó nó cũng nhảy ra ghế sau, nằm xuống, không động đậy.

Chiếc xe đi về phía Bắc, vòng qua mấy khu vực có bất thường, và mất ba ngày Trần Hạo mới đi tới một nơi hoang tàn đổ nát ở bên ngoài khu rừng.

Dựa theo tin tức mà Hứa Thiên Mỹ tiết lộ, Trần Hạo tự lọc ra những thông tin có ích, liền mang theo đám nhóc, vứt xe lại và đi vào rừng.

Đối diện với núi rừng bao la, đám Trần Hạo như giẫm trên đất bằng, chỉ sau một tiếng đồng hồ, liền đến một khu vực đặc thù.

Ở đây, Trần Hạo nhận ra có hơi thở của người tu hành, số lượng cũng không ít, chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ chiếm giữ một vị trí.

Thậm chí Trần Hạo còn nhìn thấy có công trình kiến trúc.

Hắn cảm nhận được bên trong nơi này có nhiều hơi thở phức tạp, có hơi thở thuần khiết của Đạo môn, có bàng môn tà pháp, yêu khí, tà khí, vô cùng rắc rối, mà mỗi một nhóm cũng không giống nhau

Trần Hạo dám khẳng định bên trong đám người đó có cả người thuộc Đạo môn và người của bộ môn có liên quan.

Khi hắn đang quan sát thì có một hơi thở Âm Sát bay tới đây, đứng trước mặt Trần Hạo và biến thành một người phụ nữ có hình ảnh đáng sợ, hai mắt đỏ như máu,bị một vòng hơi thở hắc ám bao vây.

Bình Luận (0)
Comment